Xoay người nhìn lại, chỉ thấy Mặc Diệp đang giận dữ đi vào.

Vừa tới gần đã lập tức đoạt lấy Viên Bảo bảo bọc trong lồng ngực, giống như đang che chở cho con mình vậy: “Viên Bảo còn nhỏ như thế, sao ngươi lại có thể nhẫn tâm đánh nó?”
Nhìn thấy dáng vẻ như muốn ăn thịt người của hắn.

Vân Quán Ninh lại bỗng cảm thấy vui vẻ.

“Ta nói này nha Vương gia, ta là đang dạy dỗ nhi tử của mình, có liên quan gì tới ngươi vậy?”
Nàng chau mày, cố ý khiêu khích hắn: “Đây là nhi tử của ta, không phải nhi tử của ngươi!”
Mặc Diệp bỗng á khẩu không đáp trả lại được.

Nhưng nhìn thấy đôi mắt tròn xoe vô tội của Viên Bảo ở trong lòng mình, hắn lại cãi cùn tới: “Nhi tử của ngươi thì làm sao? Thằng bé vẫn còn nhỏ như thế, sao có thể đánh nó?”
“Trước đó là ai nói với ta, gậy phải vung xuống thì mới ra hiếu tử?”
Vân Quán Ninh ngoáy lỗ tai, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn hắn nói: “Không phải Vương gia nói, từ nhỏ ngươi đã bị phụ hoàng đánh cho tới lớn, hài tử phải đánh thì mới có tiền đồ hay sao?”
Mặc Diệp: “… Nói chung đêm nay bổn vương ở đây, ngươi đừng hòng đụng tới nó.


Vân Quán Ninh mỉm cười.

Nàng chỉ tay về phía dưới chân tường: “Vương gia, ngươi nhìn thử đi.


“Chân tường đó đều bị thằng nhóc thối này đào thành đường cả rồi, còn đào thêm nữa thì tường sẽ sập mất.


“Đây là địa bàn của bổn vương, cho dù nó có đào sập tường thì bổn vương cũng thấy vui.



“Ngươi nhìn khắp cả người nó đi, bẩn hết cả rồi, y hệt như một thằng nhóc ăn mày vậy!”
“Bổn vương sai người tắm rửa cho nó là được rồi.


Vân Quán Ninh: “…”
Cẩu nam nhân này sủng con trai, thật sự là sủng tới vô pháp vô thiên luôn rồi.

Vân Quán Ninh chịu thua, không thể làm gì khác hơn là tự mình nấu nước tắm cho Viên Bảo.

Suốt ba năm qua, những chuyện của con trai đều là do một tay nàng làm, chưa từng nhờ vả người khác.

Thế nhưng đêm nay, lại có thêm một người tắm rửa cho Viên Bảo nữa.

Mặc Diệp.

Hắn không đi cũng đành, lại nhất định phải cùng vào phòng tắm, rửa mặt cho Viên Bảo.

Lần này, Viên Bảo thấy rất vui.

Cởi đồ ra hết, nó lại giống như một con cá trắng béo mà tự mình nhảy vào trong thùng nước tắm, còn ngóc đầu lên vẫy tay với Mặc Diệp: “Ca ca, chúng ta cùng nhau tắm đi!”
Mặc Diệp đỏ mặt.

Tên nhóc này, dạy nó bao nhiêu lần bảo gọi hắn là phụ thân… Lại không có nghe!
Dĩ nhiên, Mặc Diệp là lén dạy Viên Bảo.

Nếu như dạy ở trước mặt của Vân Quán Ninh, nữ nhân này nhất định sẽ ngăn cản.

Mặc kệ Viên Bảo là con của ai, đứa nhỏ đáng yêu như thế đã khiến Mặc Diệp xem nó như con trai của mình từ lâu rồi.

Gọi Vân Quán Ninh là mẫu thân, gọi hắn là ca ca, sao cũng không nghe lọt tai được.

Thậm chí, hắn có cảm giác mình bị Vân Quán Ninh lấn lướt!
Ở trong thùng tắm, Viên Bảo đùa giỡn rất vui vẻ.

Sau khi tắm xong lại một mạch kéo Mặc Diệp nằm chung với nó trên giường.

Hai người lắng tai nghe Vân Quán Ninh kể chuyện, dỗ cho Viên Bảo ngủ.

Câu chuyện của Vân Quán Ninh vẫn còn đang tiếp tục: “Cô bé quàng khăn đỏ bị sói xám há miệng, gặm một phát nuốt mất!”
Quay đầu nhìn lại đã thấy Mặc Diệp cũng ngủ mất rồi.

Cũng may là giường rất lớn, nàng chật vật chen vào nằm ở một bên giường, kéo chăn qua rồi tắt đèn.


Sáng sớm hôm sau, Cố Bá Trọng vào trong Vương Phủ.

Sau khi giao Viên Bảo cho ông ấy xong, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp cùng nhau tiến cung.

“Ngươi tiến cung làm gì?”
Mặc Diệp chau mày nhìn nàng.

Có lẽ vì tối qua cả hai cũng coi như là “chung giường chung gối”, cho nên hôm nay cũng có thể miễn cưỡng hòa thuận được.

Chí ít cũng không phải kiểu vừa nhìn thấy đã như chó mèo mà cãi cọ nữa.

“Ta phải vào bắt mạch cho phụ hoàng.



Vân Quán Ninh trịnh trọng đáp: “Chỉ mình ngươi được tiến cung, ta thì không được chắc?”
“Dù sao ngươi cũng phải tiến cung, chúng ta cùng ngồi chung xe ngựa cũng không phải tiện cả đôi bên hay sao?”
Không ngờ, nàng quả nhiên là muốn tiến cung.

Mặc Diệp liếc mắt nhìn nàng: “… Tùy ngươi.


Sau khi tiến cung, Mặc Diệp tới Cần Chính Điện thăng triều sớm.

Biết được Vân Quán Ninh tiến cung, Mặc Tông Nhiên cố ý dặn dò cho thái giám tổng quản là Tô Bỉnh Thiện dắt nàng tới Ngự Thư Phòng, cũng cho phép nàng sau này được tự do ra vào nơi đó.

Có thể tự do ra vào Ngự Thư Phòng…
Đây là ân sủng cực lớn!
Ngay cả mấy vị Vương gia cũng không cầu được vinh hạnh như thế.

Vân Quán Ninh tới Ngự Thư Phòng, cầm vài cuốn sách lên xem.

Mà lúc này, bầu không khí trong buổi thượng triều đang dấy lên sóng lớn.

Bởi vì Mặc Tông Nhiên hạ lệnh bảo Chu Uy và Mặc Hồi Phong đi tới biên cương chống lại sự xâm lấn của Tây Quận, vài ngày nữa sẽ khởi hành.

Tất cả những công việc trong Ngũ Quân Doanh của Mặc Hồi Phong đều sẽ giao lại cho Mặc Hồi Diên và Mặc Diệp quản lý.

Lời này vừa nói ra, cả triều đình bỗng xôn xao bàn tán.

Mặc Diệp không hề cảm thấy bất ngờ.

Hôm qua hắn cũng đã được Đức Phi tiết lộ cho nghe rồi.

Chuyện này là do Vân Quán Ninh đề xuất với Mặc Tông Nhiên, hắn cũng rất đồng tình phương án mà nàng đã đưa ra.

Trong lòng càng thêm kinh ngạc, không ngờ nàng lại có đầu óc mưu lược kiệt xuất như thế.

Nhưng đám người của Mặc Hồi Phong lại không hề hay biết chuyện này.

Vì thế đối với hắn ta mà nói, tin này giống như sét đánh ngang tai.

Sau một hồi khiếp sợ, Mặc Hồi Phong cương quyết đứng ra nói: “Phụ hoàng, nhất định không thể được!”
“Có gì không thể?”
Mặc Tông Nhiên nhìn chằm chằm vào người kia một lúc lâu lại nói: “Lần này phái con tới biên cương, tất cả công việc trong Ngũ Quân Doanh kia cũng không phải hoàn toàn giao cho Diên và Lão Thất.


“Đợi sau khi con thành công trở về, tự nhiên sẽ giao lại cho con.


“Nhưng mà phụ hoàng…”
Mặc Hồi Phong chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn tiếp tục bẩm tấu.

“Sao thế? Con như thế này là không hài lòng với sự sắp xếp của trẫm?”
Giọng của Mặc Tông Nhiên thoáng trầm xuống.

Nghe ra được sự bất mãn trong giọng nói đó, Mặc Hồi Phong chỉ có thể dằn lại tất cả những chuyện khiến mình không phục kia mà đáp: “Nhi thần không dám, tất cả đều nghe theo sự căn dặn của phụ hoàng.


“Như vậy rất tốt.



Mặc Tông Nhiên liếc mắt nhìn hắn ta, tầm mắt thu lại.

Mặc Hồi Phong nhìn qua phía Mặc Diệp, bên trong ánh mắt đó giống như kim thép có tẩm độc.

Dĩ nhiên là hắn ta sẽ không oán hận Mặc Hồi Diên.

Hắn ta và Mặc Hồi Diên đều là được Triệu hoàng hậu sinh ra, là huynh đệ ruột thịt, thân hơn bất cứ người nào khác.

Có Mặc Hồi Diên giúp quản lý Ngũ Quân Doanh, Mặc Hồi Phong dĩ nhiên là yên tâm.

Nhưng mà Mặc Diệp…
Cái thằng nhóc thối này với hắn ta đã không ưa nhau từ lâu rồi.

Lần này hắn ta lại rời kinh, Mặc Diệp nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà đoạt lấy Ngũ Quân Doanh của hắn ta.

Thánh chỉ bất thình lình này của Mặc Tông Nhiên lại cản trở hết mọi cơ hội của Mặc Hồi Phong, hắn ta chỉ đành bất đắc dĩ mà tuân mệnh, nhưng trong lòng cũng đang nhanh chóng suy nghĩ cách để làm sao đối phó với chuyện này.

Nếu như hắn ta rời kinh…
Tất cả đều gửi gắm vào Mặc Hồi Diên, và Tần Tự Tuyết!
Lúc Mặc Tông Nhiên tới Ngự Thư Phòng đã thấy Vân Quán Ninh đang say sưa đọc Sơn Hải Chí.

Ngay cả lúc ông đi vào, nàng cũng không có nhận ra.

Mãi đến lúc Mặc Tông Nhiên ngồi xuống sau bàn học, hỏi nàng đang đọc gì, người kia mới bất giác bừng tỉnh lại.

Vân Quán Ninh gấp rút đặt quyển sách trên tay xuống, vẻ mặt vẫn còn chưa đã đáp: “Bẩm phụ hoàng, con đang đọc Sơn Hải Chí, một quyển sách rất thú vị!”
“Con lại có hứng thú với mấy thứ này?”
Mặc Tông Nhiên có chút kinh ngạc.

Con gái biết chữ đọc sách rất ít, các công chúa cùng với tiểu thư của các quý tộc vương công ở trong cung đều đúng là có từng đọc sách.

Thế nhưng, không phải các cô nương đều không thích mấy thể loại tạp văn kinh thi đó hay sao?
Vân Quán Ninh là người đầu tiên mà ông biết yêu thích Sơn Hải Chí.

“Rất thú vị.


Vân Quán Ninh cười cười, chân thành nói: “Phụ hoàng có thể cho con mượn quyển sách này về đọc mấy ngày được không? Vài ngày nữa, con nhất định sẽ hoàn trả nguyên vẹn!”
Nhìn vẻ mặt vẫn còn thèm thuồng đó của nàng, Mặc Tông Nhiên thấp giọng cười.

“Nếu con có thể trả lời trẫm vài câu, trẫm sẽ cho con mượn!”
Vân Quán Ninh gật đầu đồng ý: “Phụ hoàng cứ hỏi đi!”
Vốn tưởng rằng là những câu hỏi có liên quan tới Sơn Hải Chí.

Nào ngờ câu hỏi đầu tiên mà Mặc Tông Nhiên đưa ra đã khiến nàng cứng họng….