Vân Quán Ninh đoán không ra rốt cuộc Mặc Tông Nhiên muốn làm gì, trước mắt cứ bỏ qua những suy nghĩ trong nàng đã.
Đành đưa ngón tay ra, tỉ mỉ bắt mạch cho ông.
Mạch đập mạnh, về cơ bản thì không có vấn đề gì.
Nhưng vừa rồi Mặc Tông Nhiên nói thời gian này ông cảm thấy có chút không khỏe, Vân Quán Ninh nhanh chóng hỏi: “Không biết phụ hoàng dạo gần đây có chỗ nào không thoải mái?”
Nàng vừa nói vừa ra hiệu cho Mặc Tông Nhiên đổi tay.
“Trẫm dạo này tinh thần không yên, đêm ngủ không ngon giấc.”
Ý cười trên khuôn mặt Mặc Tông Nhiên dần biến mất, ông nghiêm mặt lại: “Không muốn ăn, luôn cảm thấy khó thở.”
Hai ngày sau đã là đêm tết ông Táo rồi.
Trong cung sẽ lại thiết yến.
Nếu long thể Mặc Tông Nhiên mắc bệnh, e là phải hủy bỏ cung yến.
Nếu cuối năm bị bệnh… cũng không phải là điềm tốt.
Chí ít thì người thờ phụng thần linh như Mặc Tông Nhiên cho rằng đây không phải điềm lành.

Nhưng đã có vài vị thái y đến xem bệnh, đều không phát hiện ra có vấn đề gì bất thường.
Trong lòng Mặc Tông Nhiên nổi lên nghi ngờ.

Vì vậy lúc này mới cố ý tìm Vân Quán Ninh đến xem thử.
Vân Quán Ninh vừa nghe ông nói, vừa gật đầu suy nghĩ.
Nàng nhìn thoáng qua nét mặt Mặc Tông Nhiên, không khác với ngày thường bao nhiêu.
Nhưng đôi mắt…
Hình như có gì đó bất thường.
Nàng xem xét một cách tỉ mỉ, chỉ nhìn thấy đôi mắt của Mặc Tông Nhiên như người vô hồn, bên dưới là quầng mắt thâm đen.

Đây quả thực là dấu hiệu cho thấy khoảng thời gian này ông không ngủ được.
Bây giờ Mặc Tông Nhiên còn chưa đến 50 tuổi.
Lẽ ra không đến mức xuất hiện các vấn đề của tuổi già mới phải.
“Gần đây phụ hoàng có đau đầu không?”
“Có.”
Mặc Tông Nhiên nghiêm trang gật đầu: “Cứ đau đầu bất chợt.

Đêm đến không tài nào ngủ được, đau nhức vô cùng.”
“Thi thoảng đang ngủ thì đột nhiên tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt ra.”
Vân Quán Ninh có chút đăm chiêu, “dạ” một tiếng: “Nếu vậy có gặp phải ác mộng không ạ?”
Thấy nàng đúng là biết được bệnh tình của mình, Mặc Tông Nhiên khó tránh khỏi nhìn nàng thêm một cái, kể cho nàng một cách chi tiết: “Đúng là có bị, hoặc là gặp ác mộng, hoặc là mơ thấy vô số giấc mơ đứt quãng.”
“Trong mơ, phụ hoàng đang làm gì? Sau khi tỉnh lại có thấy mệt mỏi, uể oải không?”
Vân Quán Ninh lại hỏi.
“Cái này…”
Mặc Tông Nhiên thận trọng hồi tưởng lại: “Trong mơ, hoặc là trẫm co chân chạy thục mạng, hoặc là nhảy từ thành lâu xuống, hoặc là bị thú dữ rượt đuổi.”
Nói xong, ông vươn tay xoa xoa chân mày.
Vẻ mệt mỏi hiện lên trên nét mặt, ông bày ra một bộ dạng suy sụp: “Sau khi tỉnh lại thì tứ chi nhức mỏi, toàn thân ê ẩm.”
So với sắc thái hồng hào hồi nãy, lúc này ông có vẻ uể oải hơn mấy phần.
Có lẽ đây là trạng thái của ông trong khoảng thời gian gần đây?
Đức Phi thấy thế thì vô cùng đau lòng, bước lên phía trước, thay Mặc Tông Nhiên ấn huyệt thái dương.
Bà ta liếc Vân Quán Ninh một cái, cũng mở miệng nói: “Gần đây, Hoàng Thượng có ngủ lại Vĩnh Thọ cung hai lần.

Nhưng đến đêm quả thực mất ngủ, mơ nhiều, rất khó vào giấc.”
“Rốt cuộc là tình huống gì đây, ngươi có tra ra không?”
“Ta mới là đại phu, khi ta chẩn đoán bệnh, người không phận sự thì đừng mở miệng.”

Vân Quán Ninh không thèm nâng mí mắt mà nói thẳng với Đức Phi một câu.
“Người không phận sự.” Đức Phi nhất thời bị lửa giận bốc lên tận đầu: “Vân Quán Ninh, ngươi muốn chết phải không?”
“Bổn cung hiền với ngươi quá rồi đúng không?”
Vừa nói, bà ta vừa đưa tay ra bấu lấy Vân Quán Ninh.
“A a a, muốn nói gì thì nói, đừng có động chân động tay!”
Vân Quán Ninh lập tức né tránh, lùi về phía sau Mặc Tông Nhiên: “Phụ hoàng, người xem, còn có thiên lý vương pháp nữa không? Người này ỷ là mẹ chồng mà bắt nạt con dâu!”
Đức Phi: “… Bổn cung sớm muộn gì cũng sẽ xé rách miệng ngươi ra!”
“Phụ hoàng, người xem, mẫu phi còn đe dọa con nữa kìa!”
Vân Quán Ninh bày ra vẻ mặt uất ức.
Mặc Tông Nhiên nở nụ cười, Mặc Phi Phi ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Người ta hay nói, ba người đàn bà thành cái chợ.
Hai người mẹ chồng – nàng dâu bọn họ sáp lại gần nhau, vở kịch này cũng rất hay đấy chứ.
“Ái phi, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Dù Mặc Tông Nhiên không công khai bênh vực Vân Quán Ninh, nhưng lại kéo Đức Phi ngồi xuống bên cạnh, lúc này mới hỏi Vân Quán Ninh: “Quán Ninh, rốt cuộc là trẫm bị làm sao vậy?”
“Phụ hoàng, là do người mệt mỏi quá độ, dẫn đến suy nhược khí huyết.”
Vân Quán Ninh nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngày thường, phụ hoàng đừng làm việc quá độ!”
Làm việc quá độ?
Mặc Tông Nhiên nhíu mày.
Sau đó, ông chán nản ngồi dựa vào lưng ghế: “Dạo này, Tây Quận nhiều lần xâm chiếm những thị trấn nhỏ sát biên giới của ta.

Trẫm lại bận rộn chính sự trong triều, đúng là bận tối mắt tối mũi.”
Gần đây chính sự bộn bề, Vân Quán Ninh cũng biết.
Ngay cả Mặc Diệp cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.
Sắp đến cuối năm, vốn là rất nhiều việc.
Huống chi năm nay đã có mấy trận tuyết lớn, nghe nói hoa màu của người dân đều bị chết cóng trên mặt đất.
Tuy nói là nhiều tuyết điềm no đủ.
Nhưng tuyết cứ rơi không ngừng, người dân biết ăn gì, uống gì đây?
Lại còn không ít những thôn nhỏ trên núi nữa, vì sạt lở tuyết mà thương vong rất nghiêm trọng, trôi dạt khắp nơi, nay đây mai đó, cũng cần triều đình cấp bạc cứu trợ thiên tai, quần thần cũng phải đứng ra thăm hỏi người dân bị nạn.
Lại thêm quận Tây nhiều lần xâm lược như Mặc Tông Nhiên nói khi nãy nữa.
Giờ là bốn nước chia ba.
Tách ra là: Đông Quận, Tây Quận, Nam Quận và Bắc Quận.
Đông Quận được xem là lão đại của mấy nước còn lại, nhưng vẫn giữ thái độ bình chân như vại, không tham gia cũng không gây chia rẽ.

Bắc Quận tương đối thần bí, so với Nam Quận thì kẻ tám lạng, người nửa cân.
Còn Tây Quận thì như tiểu đệ trong cả bốn nước.
Vì ruộng đất ở Tây Quận ít nhất, cằn cỗi nhất, nên quyết định đi xâm chiếm đất đai của nước khác.
Dân ở Tây Quận dũng mãnh, hiếu chiến, nhưng không dám đụng đến Đông Quận, lại cách Bắc Quận khá xa, cho nên mới đánh tới Nam Quận trước.
“Như trước đây, muốn khai chiến thì cứ khai chiến, trẫm tuyệt đối không lùi bước.”
Mặc Tông Nhiên đập một cái lên mặt bàn: “Nhưng thời gian gần đây, vì tai họa do tuyết gây ra quá phức tạp, triều đình đã cấp đi gần hai trăm vạn lượng, quốc khố đã cạn sạch.”
“Bây giờ mà tùy tiện khai chiến thì khó mà bảo đảm được lương thực cho binh mã.”
Những lời này không phải Mặc Tông Nhiên nói lung tung.
Ngày trước, khi còn trẻ, ông thường xuyên đích thân dẫn binh xông pha chiến trường.
Chỉ là bây giờ ông già rồi, không được nữa!
“Những lão tặc ở Tây Quận này rất xảo quyệt, không ngừng gây rối ở các trấn nhỏ vùng biên giới.

Nếu trẫm phái binh đến đó, cũng không thể tiêu diệt được hết, thực sự phiền não không tả nổi!”
Ông bực dọc lắc đầu, thở dài.
Đức Phi, Vân Quán Ninh và Mặc Phi Phi đều yên lặng nghe ông nói, vẫn chưa lên tiếng.
Bọn họ ghi nhớ một điều: Hậu cung không được tham gia chính sự!
Đức Phi là sủng phi, càng muốn lấy mình làm gương, bà ta ở trong cung thận trọng từ lời nói đến việc làm như đi trên băng mỏng.
Nếu không, chỉ một chút sơ suất cũng sẽ bị Triệu Hoàng Hậu nắm thóp.
Đến lúc đó, e là sủng phi sẽ biến thành khí phi.
Phía sau bà ta còn có Diệp Nhi và Phi Phi, bà ta không thể dễ dàng bị lật đổ được…
Mặc Tông Nhiên giương mắt quét qua ba người bọn họ một lượt, đôi lông mày nhíu lại càng chặt hơn: “Những điều vừa rồi trẫm nói, không có ai đáp lại sao?”
Câm hết rồi hay sao?
Đức Phi khẽ cười: “Hoàng Thượng, Hậu cung không được can chính.”
“Trẫm biết, Hậu cung không được can chính.”
Mặc Tông Nhiên ngáp một hơi, đột nhiên duỗi tay ra, chỉ về phía Vân Quán Ninh: “Người trẫm hỏi, là con đấy!”.