Lý ma ma ngoảnh đầu nhìn lại, Mặc Phi Phi đến rồi.

Bà ta trố mắt nghẹn lời đứng im tại chỗ.

Lý ma ma giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nghênh đón: “Cửu công chúa, người đã đến rồi! Mau khuyên ngăn Vương phi đi, nương nương cũng sắp bị người ấy làm tức chết rồi!”
Bà ta không dám khuyên, cũng không khuyên được.

Cho nên, chỉ đành gửi gắm hy vọng vào Mặc Phi Phi thôi.

“Sao nàng ta lại chọc giận mẫu phi rồi?”
Thấy Vân Quán Ninh và Đức Phi người đuổi người chạy, trong điện rơi vào tình cảnh hỗn loạn, Mặc Phi Phi cau mày hỏi.

Vân Quán Ninh này, đúng là một ngày không tìm đường chết thì không thấy thoải mái!
Nàng ta cũng vì nghe nói Đức Phi nổi giận muốn trừng phạt Vân Quán Ninh, cho nên mới vội vàng chạy đến… tuy nàng ta vẫn không có cảm tình gì với Vân Quán Ninh.

Nhưng chuyện bốn năm về trước, nàng là người vô tội.

Thất ca ca thích nàng, bây giờ còn chống lưng cho nàng.

Nàng ta làm muội muội, còn làm thế nào được? Đành phải chiều chuộng nàng cùng với Thất ca ca thôi!
Lúc này Thất ca ca vẫn chưa tiến cung, mẫu phi lại vô cùng chán ghét nàng, Mặc Phi Phi chỉ đành chạy đến giải vây cho Vân Quán Ninh.


Đâu biết rằng vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh cả đời khó quên của bà ta.

Mẫu phi cao quý trong thường ngày, lúc này búi tóc lộn xộn, hai má đỏ bừng đang đuổi đánh Vân Quán Ninh!
Đúng vậy, hiện tượng lạ đó!
Sau khi Lý ma ma giải thích vài ba câu, vội vàng nói: “Công chúa, người mau nghĩ cách đi! Cứ tiếp tục thế này, nô tỳ sợ là nương nương sẽ bị tức chết mất!”
“Đừng lo lắng.


Nào ngờ, Mặc Phi Phi lại khoanh hai tay lại, đứng dựa một bên xem cảnh tượng náo nhiệt!
Nàng ta vô cùng thích thú nhìn Vân Quán Ninh.

Có thể khiến mẫu phi trở nên như vậy, vị “tâu tẩu tốt” này sợ là người đầu tiên!
“Thường ngày mẫu phi thiếu tập luyện, thái y cũng nói cơ thể người ấy xương cốt không tốt.

Hôm nay nhân cơ hội này để người ấy vận động nhiều một chút cũng tốt.


Khóe miệng Mặc Phi Phi chứa đựng nụ cười.

Lý ma ma: “…”
Làm gì có ai làm con gái giống người như vậy?
Nhìn thấy mẫu phi nhà mình và tẩu tẩu đuổi bắt nhau, vậy mà lại đứng một bên xem cảnh náo nhiệt.

Còn tặng cho một cái tên gọi rất hay, để Đức Phi tập luyện thật tốt?
Cửu công chúa này cũng không trông mong được gì.

Thế là, Lý ma ma lại gào khóc thảm thiết xông vào: “Nương nương, vương phi, hai người mau dừng tay đi! Nếu chuyện này truyền đến tai hoàng thượng và hoàng hậu nương nương thì không hay đâu!”
“Ngươi bảo nàng ta dừng lại trước!”
Vân Quán Ninh thở hổn hển nhảy từ trong cửa sổ ra: “Bảo người ấy bỏ vũ khí trong tay xuống!”
Ngay sau đó, Đức Phi đầu bù tóc rối từ cửa đuổi tới, tay đang cầm chổi lông gà…
Loạn!
Cả Vĩnh Thọ Cung rối tung cả lên!
Thấy Đức Phi quả thật đã vô cùng tức giận, lúc này Mặc Phi Phi mới bước lên, ngăn bà ta lại: “Mẫu phi, đừng giận nữa!”
“Phi Phi, con tránh ra! Hôm nay bổn cung không xé rách miệng nha đầu thối này, tên của bổn cung sẽ viết ngược!”
Thấy bà ta bị Mặc Phi Phi ngăn lại, Vân Quán Ninh lúc này mới dừng lại ở phía chân tường.

Đã rất lâu không vận động rồi, nàng cũng thở gấp kịch liệt.

Nàng thở hổn hển trừng mắt nhìn Đức Phi: “Mẫu phi, ta muốn để người nhận thức rõ tình hình thực tế! Nếu người còn không thèm nói lý lẽ như vậy nữa, ta, ta sẽ về Vương phủ đánh con trai người!”
Còn đánh tôn tử của bà ta!
Bỏ đi bỏ đi, không nỡ đánh bảo bối Viên Bảo.

Cứ đánh con trai bà ta là được!
“Ngươi dám!”
Đức Phi hở tí là nổi giận, ra vẻ muốn xông lên, nhưng lại bị Mặc Phi Phi ôm eo lại: “Mẫu phi! Tao nhã, tao nhã!”
Được nàng ta nhắc nhở như vậy, lúc này Đức Phi mới bình tĩnh lại một chút.


Bà ta bị Mặc Phi Phi kéo vào trong tẩm điện.

Sau khi thu xếp lại một phen, lại là Đức Phi cao quý tao nhã như ngày thường.

Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Vân Quán Ninh vẫn đang bốc lửa.

Sau khi bọn họ ngồi vào chỗ, lúc này Đức Phi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Quán Ninh, tuy bổn cung không biết ngươi dùng yêu pháp gì, lại có thể mê hoặc hai huynh muội Diệp Nhi và Phi Phi.


“Khiến huynh muội chúng bảo vệ ngươi, nhưng bổn cung nói cho ngươi biết, mắt của bổn cung sáng lắm!”
“Ngươi đừng hòng gây chuyện trong tầm mắt của bổn cung!”
“Mẫu phi, tính khí của Vương gia và Phi Phi người cũng hiểu rõ.


Vân Quán Ninh cười như không cười nhìn bà ta: “Nếu hai huynh muội họ cũng đã nói đỡ cho ta.

Lẽ nào cả hai người đều bị ta mê hoặc sao?”
“Tại sao mẫu phi không thử tìm nguyên nhân của bản thân?”
Còn mắt sáng lắm nữa chứ…
Suýt chút Vân Quán Ninh đã nói, bà ta bị mù mắt!
Vừa nghe thấy lời này, Đức Phi lại nổi giận giống như mèo bị nắm đuôi, cầm lấy chén trà trong tay: “Phi Phi, con nghe thử xem nàng ta nói những lời vô liêm sỉ gì đây!”
“Nếu con còn ngăn cản bổn cung nữa, bổn cung cũng đánh luôn cả con!”
Mặc Phi Phi nhún vai: “Mẫu phi cứ việc ra tay! Chỉ là đợi lát nữa Thất ca ca tiến cung, nếu nhìn thấy nàng ta bị rách một miếng da, sợ là sẽ tranh chấp cùng mẫu phi…”
Đức Phi: “…”
Được, bà ta nhịn!
“Vân Quán Ninh, ngươi luôn miệng nói Tự Tuyết bên ngoài đối xử tốt với bổn cung, là cô ta khẩu Phật tâm xà.


Đức Phi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vân Quán Ninh: “Ngươi có thể lấy được bằng chứng ra không?”
Lúc này, Mặc Phi Phi đã im lặng.

“Mẫu phi thích canh của Tần Tự Tuyết nấu?”
Vân Quán Ninh hỏi một đằng trả lời một nẻo, không trả lời mà còn hỏi ngược lại: “Vậy sau này ta ngày nào cũng nấu canh đưa vào cung cho người.

Như vậy, mẫu phi thấy thế nào?”
“Ngươi nấu canh?”
Đức Phi không hề che giấu, chế giễu nàng: “Ngươi đã quen sống trong nhung lụa rồi.


“Ngày thường sợ là cũng chưa từng hầu hạ Diệp Nhi dùng bữa phải không? Còn nấu canh cho bổn cung sao?”
“Canh ngươi nấu bổn cung cũng không dám uống đâu!”
Sợ nàng hạ độc trong canh.

Vân Quán Ninh: “… Mẫu phi, không biết lòng người tốt, câu trước đó là gì?”

“Chó cắn Lã Động Tân, sao thế?”
Sau khi Đức Phi nhanh mồm nhanh miệng trả lời, lúc này mới nhận ra rồi phản ứng trở lại, nha đầu thối này bây giờ đúng là vô cùng to gan, lại dám chỉ vào mặt bà ta mắng bà ta là chó sao?
“Ngươi…”
Bà ta tức đến nỗi ngực phập phồng dữ dội, thở gấp một hơi!
“Mẫu phi biết thì tốt.


Vân Quán Ninh hài lòng cười.

Mặc Phi Phi cũng không nhịn được nhìn nàng một cái.

Vân Quán Ninh trước đây, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, trước nay sẽ không vòng vo mắng người.

Nhưng Vân Quán Ninh khi nãy, lại còn nói vòng vo, nói ra những câu nói bỏ lửng!
Thay đổi rồi, quả nhiên nàng đã không còn là Vân Quán Ninh trước kia nữa!
Đổi lại là trước đây, cho dù Vân Quán Ninh muốn giải thích chuyện bốn năm về trước với nàng ta, cũng chỉ cố chấp xông vào Vị Ương Cung, thẳng thắn nói ra chuyện năm đó.

Nhưng lần này, nàng lại còn tìm ra nhân chứng.

Sau khi mọi việc đã có chuẩn bị mới đến gặp nàng ta.

Có thể thấy suy nghĩ rất tinh tế.

Nữ nhân này bị cấm túc bốn năm, đúng là có tiến bộ không nhỏ đấy!
Sau khi khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt nàng ta phức tạp nhìn Đức Phi, muốn nói rồi lại thôi: “Mẫu phi, thật ra thất tẩu nói… cũng gần giống như vậy.


Nàng ta không biết nên làm thế nào, giải thích chuyện bốn năm trước với Đức Phi.

Lúc trước ở Vị Ương Cung, nàng ta còn nhắc nhở Vân Quán Ninh đừng nói với Đức Phi, để tránh cho bà ta không chịu được đả kích này.

Nhưng thấy thái độ của Đức Phi đối với Vân Quán Ninh…
Nàng ta lại do dự.

Suy cho cùng, Vân Quán Ninh mới đúng là tẩu tử của nàng ta!
Không vạch trần bộ mặt thật của Tần Tự Tuyết, chỉ sợ mẫu phi sẽ bị nàng ta lừa dối mãi…
Ngay lúc nàng ta đang do dự, chỉ thấy Lý ma ma đã chầm chậm chạy vào: “Nương nương, nương nương, hoàng thượng đến rồi!”.