Bốp!
Tề Nguyên Thiều tự vả mặt thật đau!
Tình huống này trái ngược hoàn toàn so với suy nghĩ của anh ta.

Ông bố đáng kính của anh ta vậy mà lại hèn mọn quỳ gối trước mặt của Trương Thiên?
Hai bên Trương Thiên còn có ba người khiến anh ta phải sợ hãi cả đời là Châu Vũ, Bạch Tiểu Mộc và Triệu Chí Hổ.

Bọn họ đều hung ác nhìn về phía anh ta.

Tề Nguyên Thiều nhìn mọi thứ trước mắt, hai chân như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch, trong lòng có hàng vạn câu hỏi vì sao!
Có ai có thể nói cho anh ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Trương Thiên nhìn về phía Tề Mộc Lương, nghiền ngẫm nói: “Tề gia chủ, hình như lệnh công tử không ủng hộ việc chia một nửa tài sản cho tôi?”
“Xem ra vẫn phải kiên trì thực hiện phương án ban đầu rồi!”
Phương án lúc đầu là diệt sạch nhà họ Tề, một nửa tài sản này ít nhất cũng có thể buông xuống được.

Tề Mộc Lương cực kì hoảng sợ, vội vàng xin tha: “Không, Thiên gia!”
“Tôi nguyện ý lấy ra một nửa tài sản chuyển cho anh, tôi là gia chủ nhà họ Tề, tất cả phải nghe theo lời tôi…”
Sau đó, Tề Mộc Lương oán hận nhìn chằm chằm Tề Nguyên Thiều.

Tề Nguyên Thiều vẫn đứng tại chỗ, nhíu mày hỏi: “Bố, sao bố phải quỳ trước cái thằng phế vật Khánh Giang này?”
“Nhà họ Tề chúng ta sao phải làm vui lòng nó? Còn phải cho thằng nhãi đấy một nửa tài sản? Bố, bố điên rồi à!”
Gọi Thiên gia là phế vật Khánh Giang?

Còn dám gọi là thằng nhãi?
Mỗi một câu nói giống như từng cây kim đâm thẳng vào tim của Tề Mộc Lương.

Mọi người xung quanh đều cảm thấy Tề thiếu gia này quá ngu ngốc, Tề gia chủ cũng đã quỳ gối xin tha rồi mà vẫn chưa hiểu hai người chênh lệch như thế nào sao?
“Tao nói cho mày biết thằng nghịch tử, mày cái thằng phế vật này, mày có biết mày đã đắc tội với ai không? Mau quỳ xuống xin lỗi Thiên gia, mau lên!” Tề Mộc Lương trợn mắt quát.

Thiên gia?
Tề Nguyên Thiều trong lòng bỗng hốt hoảng, hỏi thêm một câu: “Bố, bố nói nó là Thiên gia? Là Thiên gia của tập đoàn Thiên Diệu kia?”
Tề Mộc Lương thật sự tức muốn ngất xỉu, nếu không phải người kia thì sao mình lại phải quỳ xuống?
Ông ta trợn mắt trắng dã, lộ ra sự tuyệt vọng.

Châu Vũ trực tiếp nói: “Một tên phế vật, còn không mau quỳ xuống?”
Tiếng hét này, khiến Tề Nguyên Thiều sững người, dù sao Châu Vũ cũng là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Diệu, điều này cũng gián tiếp chứng minh thân phận của Trương Thiên.

Vỏn vẹn hai mươi tư tiếng, mình đã đắc tội với Thiên gia tận hai lần?
Tề Nguyên Thiều trong lòng tuyệt vọng, đặc biệt là anh ta còn dùng thủ đoạn bỏ thuốc, nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta ngập tràn hoảng sợ.

Thế nhưng anh ta lại không hề có bất kì sức mạnh gì để phản kháng lại, mặc dù không chấp nhận được sự thật này, nhưng bố anh ta cũng đã quỳ, bản thân anh ta sao còn có thể không quỳ được chứ?
Tề Nguyên Thiều từng bước tiến về phía trước…
Thời điểm anh ta muốn quỳ xuống, lại có một giọng nói lạnh như băng chen vào.

“Tôi nói này, tập đoàn Thiên Diệu quá ngang ngược rồi đấy! Ở nơi đông người dám ép người khác phải quỳ xuống, là bạo chúa sao? Lại còn ép người ta chuyển một nửa tài sản cho, cái này chẳng phải là ăn cướp thì là gì?”
Trong đám đông, bảy, tám vệ sĩ gạt người hai bên sang, mở lối cho một người phụ nữ quyến rũ bước ra, chính là Tần Mỹ!

Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói.

“Oa, cô gái này là ai vậy? Cô ta dám mắng Thiên gia là bạo chúa, mắng Thiên gia ăn cướp?”
“Cô ta có khả năng đó sao? Lại dám ngang nhiên khiêu khích Thiên gia?”
“Không phải…cô gái này…Hình như là người phụ trách nền tảng phát sóng trực tiếp Kyoto.

Nghe nói là người của nhà họ Tần!”
“Nhà họ Tần ở Kyoto? Suýt, nếu là như thế thì Thiên gia cũng không thể sánh bằng rồi?”
“Nhà họ Tần là một trong bốn gia tộc lớn ở Kyoto, nhà họ Tần trước nay vẫn luôn là một gia tốc giàu có và hùng mạnh, bảo sao, cô ta dám mắng Thiên gia…”
“Chuyện đêm nay có thể nói là biến đổi bất ngờ!”
“Người nhà họ Tần nhúng tay vào, cho dù có là tập đoàn Thiên Diệu thì cũng phải nhượng bộ thôi!”
“Thật không ngờ nhà họ Tề còn có chỗ dựa là nhà họ Tần, xem ra Thiên gia không thể tiếp tục truy cứu được nữa rồi.


“Ừ, Thiên gia tuy mạnh, nhưng để so sánh với nhà họ Tần mà nói, thì chênh lệch vẫn còn rất lớn, Thiên gia phải chịu thiệt thòi rồi.


“…”
Hội trường vang lên tiếng thảo luận bàn tán không ngớt!
Tần Mỹ vô cùng có khí thế, mang theo một đoàn người bước ra nói: “Khinh người quá đáng, quả thật nhìn không nổi nữa, Tề Nguyên Thiều anh không cần phải quỳ!”
Ánh mắt cô ta hướng thẳng về phía Trương Thiên, rất rõ ràng, cô ta muốn dùng thân phận người nhà họ Tần đến để gây khó dễ cho Trương Thiên.


Số người quen biết Tần Mỹ ở đây không nhiều, nhưng Tề Nguyên Thiều cũng rất rõ.

Bởi Tần Mỹ là người phụ trách nền tảng phát sóng trực tiếp Kyoto, cũng là người cùng ngành.

Nhưng Tề Nguyên Thiều mặc dù biết thân phận của Tần Mỹ, nhưng cũng không hề có bất kỳ mối liên hệ nào với nhà họ Tần, thậm chí có thời điểm nền tảng phát sóng trực tiếp của hai nhà còn có chút xích mích…
Cô ta tại sao lại giúp mình?
Nhưng cho dù là vì cái gì đi chăng nữa, Tề Nguyên Thiều cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ cần có thể khiến Trương Thiên phải cúi đầu, anh ta nguyện ý làm theo.

Hai ngày này, Tề Nguyên Thiều đã chịu quá nhiều tủi nhục, vừa ăn phân, lại còn phải đền tiền, mới vừa nãy còn…CMN!
Anh ta không muốn phải quỳ xuống trước mặt nhiều người như thế này!
Người nhà họ Bạch cũng nhận ra Tần Mỹ, cũng biết thế lực phía sau cô ta, chân mày khẽ cau lại.

Đương nhiên Châu Vũ thì càng không thấy xa lạ gì, hơn nữa cái người tên Tần Mỹ này từ trước đến nay đều không hợp mình, bởi vì cô ta là em gái của Tần Trăn.

Điêu ngoa, ngang ngược!
Trương Thiên hơi nhíu mày, có cảm giác người phụ nữ này nhắm vào mình là bởi vì hôm nay ở sân bay mình đã giáo huấn cô ta một trận? Nhưng hình như cũng không phải chỉ vì mỗi nguyên nhân này?
Mặc kệ mục đích của cô ta là gì, hôm nay nhà họ Tề nhất định phải bị xử lý!
Anh nhún vai, ngữ khí lạnh lùng nói: “Tề Nguyên Thiều, anh xác định, anh không quỳ xuống đất dập đầu xin lỗi chúng tôi?”
“Tôi nói cho anh biết, nếu như anh muốn bảo toàn tính mạng thì bây giờ lập tức ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi cho tôi, bằng không đừng trách Trương Thiên tôi vô tình, đây là lời cảnh cáo cuối cùng tôi dành cho anh.


Tề Mộc Lương nghe xong những lời này, trong lòng cảm thấy kinh hãi.

Vốn là việc này có thể giải quyết được, khong ngờ cái ten phá gia chi tử này lại thọc một phát, đúng là khốn kiếp!
Mặc dù Tề Nguyên Thiều không có chí tiến thủ, nhưng Tề Mộc Lương cũng không muốn mình bị tuyệt hậu…
Ông ta ra lệnh quát lớn: “Tề Nguyên Thiều, mày lăn đến đây cho tao, hôm nay mày phạm lỗi lớn, mày phải chịu phạt!”

“Lập tức xin lỗi Thiên gia!”
Tề Nguyên Thiều có chút do dự.

Tần Mỹ lúc này âm hiểm cười nói: “Tề Nguyên Thiều, Tần Mỹ tôi hôm nay làm chỗ dựa cho anh, có nhà họ Tần tôi ở đây, hôm nay anh không cần phải quỳ gối trước bất kì người nào hết, thậm chí muốn xử lý ai, cứ nói, tôi ủng hộ anh!”
Cô ta ngông cuồng phách lối nói.

“Tề Nguyên Thiều, quỳ xuống!” Tề Mộc Lương hô lớn.

Ông ta biết trọng lượng nhà họ Tề đến đâu, nhưng mình với họ cũng không có giao tình, chẳng qua chỉ là lời nói của một tiểu khuê nữ căn bản không thể tin được, gia tộc đấy, không có lợi ích gì với họ, tại sao họ phải giúp mình? Còn không bằng nhanh chóng đền tiền giữ mạng.

Nhưng đáng tiếc, Tề Nguyên Thiều lại không muốn như vậy!
Có nhà họ Tần làm hậu thuẫn, mình cần gì phải kiêng dè Trương Thiên nữa?
Tề Nguyên Thiều cười nói: “Vậy thì cảm ơn Tần tiểu thư.


Quay đầu, anh ta hung ác cười nhìn Trương Thiên, nhạo báng: “Thiên gia? Ha ha ha, cho dù là như thế thì làm sao?”
“Tề Nguyên Thiều tôi bây giờ đã có nhà họ Tần ở Kyoto làm chỗ dựa, tao sẽ còn phải sợ mày nữa sao? Ông đây hôm nay chẳng những không quỳ, mà còn bắt mày quỳ xuống nói xin lỗi tao!”
Trương Thiên lắc đầu cười nói: “Ý của anh là anh không có ý định quỳ xuống? Rất tốt, chúc mừng Tề thiếu anh đã chọn con đường chết!”
“Hơn nữa, anh cảm thấy Trương Thiên tôi sẽ sợ cô ta sao?”
“Hôm nay, ai muốn ngăn cản tôi xử lý anh, đều phải quỳ xuống hết!”
Không giận tự uy, thanh âm không lớn nhưng lại khiến người có mặt trong hội trường im bặt.

Tần Mỹ vẫn kiêu ngạo, đột nhiên nói: “Quyền uy thật là lớn, ý của anh là ngay cả nhà họ Tần chúng tôi anh cũng không để vào mắt?”
Trương Thiên hơi nheo mắt, cười nói: “Ha ha, cô đoán đúng rồi đấy!”
….