Mặc Diệp không cần quay lại nhìn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng tức giận của Mặc Hồi Phong.
Mặc Diệp không quan tâm, vẫn đi tiếp.
Mặc Hồi Phong được thị vệ dìu khập khiễng bước đi, cố gắng tăng tốc đuổi theo.

Thành công chặn lại trước mặt Mặc Diệp, hắn ta đẩy thị vệ đang dìu bên cạnh ra.
“Lão Thất, bổn vương đang gọi đệ đấy, đệ bị điếc à?”
“Xin lỗi, Doanh Vương hãy thay đổi ngôn ngữ khác đi rồi nói chuyện với bổn vương.”
Dù đang vội nhưng Mặc Diệp vẫn thong dong nhìn hắn ta: “Vừa rồi huynh nói với phụ hoàng rằng bổn vương là chó.”
“Cho nên lời huynh nói, bổn vương không hiểu được! Huynh hãy dùng tiếng chó để nói chuyện với đệ đi.”
Tiếng chó?
Tiểu tử này đang mỉa mai mình hay là đang tự chế giễu hắn thế?
"Đệ đừng có quá đáng!”
Khuôn mặt Mặc Hồi Phong tức giận đến mức méo xẹo: “Đệ nhất định phải đối đầu với ta à? Chỉ cần đệ nói xin lỗi với ta ngay bây giờ, những chuyện xảy ra tối hôm qua bổn vương sẽ không truy cứu nữa!”
Mặc Diệp không thèm nhiều lời với Mặc Hồi Phong, quay người rời đi.
Ai biết đâu Mặc Hồi Phong như là cao da chó, cứ bám theo không buông: “Bổn vương đang nói chuyện với đệ!”
“Xin lỗi hả? Mơ đi.”
Đến lúc này, Mặc Diệp mới dừng chân, cười như không cười nhìn hắn: “Chuyện xảy ra tối hôm qua, đệ đã nắm được bằng chứng trong tay rồi.”
“Nếu tam ca không muốn phụ hoàng biết được chuyện này thì lập tức quỳ xuống nhận lỗi với đệ, đồng thời phải cam đoan sau này sẽ không tái phạm nữa.

Nếu huynh không làm được thì đệ cũng không biết lúc nào chứng cứ sẽ được bày ra ở trước mặt phụ hoàng đâu.”
Không phải là Mặc Hồi Phong muốn bắt hắn xin lỗi sao?
Vân Quán Ninh từng nói người đối xử với ta như thế nào thì ta đáp lại người như thế.


Không! Thế là chưa đủ!
Phải trả lại gấp đôi mới được.
“Đệ…”
Mặc Hồi Phong tái mặt: “Đệ đang uy hiếp bổn vương?”
“Nếu tam ca cảm thấy đây là uy hiếp thì cứ cho là như thế đi.”
Mặc Diệp thản nhiên liếc nhìn hắn ta.
Hai người cứ “dây dưa” như thế suốt đường đi… Mà cũng không hẳn là dây dưa, chỉ có Mặc Hồi Phong đơn phương bám lấy Mặc Diệp.

Một lúc sau hai người đã đi đến cửa cung, một chiếc xe ngựa đang chờ tại đó.
Thấy Mặc Diệp đi ra, Vân Quán Ninh vội nhảy xuống xe ngựa.
“Sao nàng lại tới đây thế?”
Nhìn thấy Vân Quán Ninh ở đây, Mặc Diệp hơi ngạc nhiên.
“Vương gia bị thương, trong lòng thiếp thân rất lo lắng nên đến đây đón chàng về Vương phủ.”
Vân Quán Ninh ôn nhu nói, còn bước tới đỡ hắn lên xe ngựa.
Đón hắn về Vương phủ?
Nữ nhân này đang âm mưu làm cái gì đây?
Ngữ khí lại còn dịu dàng, ân cần quan tâm như thế… Chẳng lẽ nàng lại muốn thứ gì, hay là có yêu cầu gì cho nên mới cư xử khác thường như thế này?
Mặc Diệp âm thầm suy đoán trong lòng như vậy.
Nhìn cảnh hai người Vân Quán Ninh và Mặc Diệp ân ái, Mặc Hồi Phong cảm thấy thật là ngứa mắt.
“Lão Thất yếu đuối thế, phải cần nữ nhân đến đón về.”
Hắn ta châm chọc khiêu khích: “Việc này mà bị phụ hoàng biết được thì e là không dám giao Thần Cơ Doanh cho người nhu nhược như thế đâu.”

“Tam ca đang ghen tị phải không?”
Mặc Diệp nhíu mày: “Nếu tam ca cảm thấy ghen tị quá thì có thể gọi tam tẩu đến đây đón huynh về mà.”
Vân Quán Ninh hiểu ý, tiếp lời: “Vương gia, chàng quên rồi sao? Doanh Vương phi bị Doanh Vương cấm túc mấy ngày nay rồi, làm sao có thể tới đón Doanh Vương được?”
“À, đúng là bổn vương quên mất việc này rồi.”
Mặc Diệp gật đầu, nghiêm túc nói: “Tam ca, thật là đáng tiếc.”
Hắn tỏ rathông cảm: “Huynh phải tự về một mình thôi.”
“Đệ…”
Mặc Hồi Phong tức giận đến mức thở dốc, cắn răng nghiến lợi, trừng mắt với hai người nhưng lại không thể nói được gì.
Hắn ta muốn nói là phu thê các ngươi đừng có khinh người quá đáng.
Nhưng lại không dám nói ra, sợ bị đôi phu thê này biết được cảm giác ghen tị của hắn ta.
“Doanh Vương, ta vừa nghe Lý đại nhân nói là đêm hôm qua ngươi bị chó cắn… Phiền phức đấy, bị chó cắn nhất định phải tiêm vắc xin phòng bệnh dại để tránh nhiễm bệnh!”
Vân Quán Ninh lắc đầu thở dài, nhìn Mặc Hồi Phong với ánh mắt tràn đầy cảm thông.
“Vắc xin phòng bệnh dại?”
Mặc Hồi Phong nhíu mày: “Vân Quán Ninh, ngươi lại nói hươu nói vượn gì thế?”
Nàng nói gì mà hắn ta nghe chẳng hiểu gì cả, không lẽ hắn ta nghe nhầm rồi?
Mặc Diệp cũng cảm thấy hiếu kì.
Mấy tháng nay, Vân Quán Ninh thỉnh thoảng lại nói ra những lời mà hắn không thể nào hiểu được.
Ngay cả Vân Tiểu Viên cũng có lúc nói ra những từ ngữ rất kì lạ.

Nếu Mặc Diệp không phải đã thật sự trải qua mười mấy năm đèn sách tại Quốc Tử Giám, thì có khi cũng tin rằng mình không có học thức, không hiểu hai mẫu tử bọn họ đang nói gì luôn!
“Đúng vậy!”
Vân Quán Ninh tốt bụng giải thích: “Doanh Vương chắc là không biết bệnh chó dại một khi phát tác đáng sợ đến mức nào đâu nhỉ?”

“Không chỉ sẽ bò bằng bốn chân như chó, sủa ra tiếng chó, mà còn sẽ giống như loài chó, ăn c**, cắn người nữa đó!”
“Ngươi dọa ta.”
Mặc Hồi Phong khẳng định chắc nịch.
Nực cười!
Từ xưa đến nay, hắn ta đã bao giờ nghe nói đến “Bệnh chó dại” vớ vẩn này đâu, cái gì mà bò như chó, sủa tiếng chó, lại còn cắn người như chó nữa!
“Ngươi nghĩ bổn vương đần độn à?”
Mặc Hồi Phong khinh thường: “Lão Thất, đệ cấm túc Vân Quán Ninh lâu đến nỗi bị ngốc luôn rồi hả?”
Mặc Diệp: “… Ý của nàng ấy cũng là ý của đệ.”
Trong giấy thỏa thuận giữa bọn họ đã viết rất rõ ràng: Trước mặt người khác, dù có chuyện gì đi nữa thì Mặc Diệp cũng phải luôn ủng hộ Vân Quán Ninh.
“Bổn vương không rảnh nói chuyện vớ vẩn với hai người!”
Mặc Hồi Phong hừ lạnh, phất ống tay áo: “Tóm lại, bổn vương đã cho đệ một cơ hội nhưng đệ không biết trân quý.

Lão Thất, đệ biết tính tình ta như thế nào rồi đấy.”
“Ba ngày nữa nếu đệ không đến Doanh Vương phủ chủ động xin lỗi ta…”
Nói đến đây, đôi mắt hắn ta tối lại: “Thì đừng trách bổn vương không nể tình huynh đệ chúng ta!”
Đến lúc này, thế mà lại nhắc đến tình nghĩa huynh đệ.
Nói xong Mặc Hồi Phong phất tay áo bỏ đi.
Mặc Diệp và Vân Quán Ninh trao đổi ánh mắt, nàng tiếp tục đỡ hắn lên xe ngựa.
Ngồi trong xe, Vân Quán Ninh xun xoe bóp chân cho hắn, ân cần cười nói hỏi thăm: “Vương gia có đói bụng không? Ta đã chuẩn bị cháo thịt nạc nấm hương cho ngươi, còn có dưa leo muối, ăn cùng với bánh màn thầu…”
Nàng còn đang thao thao bất tuyệt thì đã bị Mặc Diệp ngắt lời.
Hắn nhìn nàng một cách lạnh lùng.

Hất tay của nàng ra, lãnh đạm nói: “Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.”
Vân Quán Ninh mặt dày cười cười: “Vương gia thật sáng suốt! Ta thực sự có một việc cầu xin Vương gia giúp đỡ.”
Mặc Diệp không có tình người từ chối ngay: “Bổn vương đang bận nhiều việc lắm.”
Còn không thèm viện cớ khéo léo, cứ thế mà từ chối thẳng thừng!

Vân Quán Ninh hít sâu một hơi: “Ta sẽ trả tiền cho ngươi.”
“Nói.”
Mặc Diệp quý chữ như vàng, nhả ra đúng một chữ.
Quả nhiên, vẫn là câu nói kia: Có tiền có thể xui khiến ma quỷ.
Tình cảm phu thê giữa hai người là dùng tiền bạc để gắn bó.
Đôi phu thê “dùng tiền bạc để gắn bó” liếc nhìn nhau, Vân Quán Ninh cười ngượng ngùng: “Mấy ngày trước ta đã nhờ ngươi tìm hiểu xem tiểu cung nữ mà Du Nhị nói kia là ai, nhớ không?”
“Ngươi vẫn chưa thu được manh mối gì à?”
Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh thần của Đức phi.
Nàng phải hóa giải hiềm khích vốn có với Mặc Phi Phi trước.

Rồi sau đó mới có thể cải thiện quan hệ mẹ chồng nàng dâu với Đức phi được.
Lúc nào cũng bị Đức phi chằm chằm xét nét, Vân Quán Ninh cảm thấy không thể tự nhiên chút nào.
“Vẫn chưa.”
Mặc Diệp vẫn nguyên sắc mặt, ngữ khí lạnh băng: “Nếu ngươi muốn nhanh chóng thì tự đi mà tìm.

Bên phía Thần Cơ Doanh đang bộn bề công việc, bổn vương không rảnh rỗi đi làm cái việc vô nghĩa như tìm kiếm một tiểu cung nữ.”
Việc vô nghĩa?
Vân Quán Ninh nhíu mày: “Việc đó liên quan đến chuyện rửa sạch nỗi oan cho ta, sao lại là việc vô nghĩa được?”
Cẩu nam nhân này, rõ ràng là không thèm quan tâm đến chuyện của nàng!
Thế mà nàng còn cho hắn nhiều bạc như vậy, thật là lãng phí!
Nam nhân này đúng là người không có lương tâm!
Nàng trừng mắt nhìn hắn chằm chằm: “Mấy ngày nữa là đến sinh thần của mẫu phi, đến trước ngày đó mà ngươi không tìm được tiểu cung nữ kia thì chúng ta đừng hợp tác nữa!”
Nàng là người có tiền, lại sợ không tìm được người để hợp tác à?
Vân Quán Ninh có một linh cảm, tại bữa tiệc cung đình mừng ngày sinh thần của Đức phi sẽ có một trận “gió tanh mưa máu”….