Mặc Phi Phi vốn không tin lời nói của Vân Quán Ninh, cho rằng nàng cố ý vu oan cho Tần Tự Tuyết.
Không thể chịu nổi việc Mặc Diệp lại tin lời nói của nàng.
Hơn nữa, Du Nhị mang lời nói của Tần Tự Tuyết đêm đó, nói lại y nguyên như vậy.

Tình tiết của đêm hôm đấy, tất cả đều phù hợp, Mặc Phi Phi càng hoang mang lo sợ.
Nàng ta không muốn tin lời của Vân Quán Ninh, cũng không muốn tin lời của Du Nhị.
Nhưng trong lòng, cũng gần như tin rồi.
Nàng ta đã hận Vân Quán Ninh bốn năm rồi, đột nhiên trong lúc đó phải hòa giải với nàng ta, Mặc Phi Phi vì thể diện nên cũng không tiện nói.
Vì thế, chuyện này cũng tạm thời gác lại.
Mặc Diệp lưu lại có lời muốn nói với Mặc Phi Phi, để Vân Quán Ninh quay trở lại vương phủ trước, mang theo Du Nhị cùng đi.
Tuy nhiên, sự tin tưởng Mặc Diệp trong lòng Vân Quán Ninh chỉ có năm mươi phần trăm.

Nhưng lúc này người có thể giúp nàng và Mặc Phi Phi bắt tay hòa giải với nhau, cũng chỉ có mình hắn.
Vì vậy, nàng chỉ có thể rời cung.
Về đến vương phủ, Như Ngọc nhìn Du Nhị đang run lên bần bật: “Vương Phi, nên xử trí hắn ta như thế nào?”
Du Nhị run lẩy bẩy nhìn nàng: “Minh Vương phi, tiểu nhân đã thành thật khai báo sự việc rồi.”
“Người, người có thể, có thể thả tiểu nhân đi được không?”
“Để ngươi đi?”

Vân Quán Ninh cười chế nhạo, nhìn Du Nhị đầy khinh bỉ: “Ngươi đang nghĩ gì vậy? Mấy chuyện không tưởng?”
Hắn ta đã phạm phải chuyện lớn như vậy, còn muốn có thể bình an trở về?
“Vậy người, vậy người muốn làm gì tiểu nhân?”
Khuôn mặt Du Nhị khóc lóc thảm thương, oan ức nói: “Không phải tiểu nhân đều nghe theo sự dặn dò của người hay sao, thành thật nói ra hết tất cả?!”
“Nhưng Cửu công chúa vẫn không tha thứ cho ta, không tin tưởng lời nói của ta.”
Khuôn mặt của nàng vô tội.
Du Nhị: “…”
Không phải chuyện này lúc đầu là chủ ý của nàng sao?
Cửu công chúa không tha lỗi cho nàng, có liên quan gì đến hắn ta?
“Vậy nên, trước tiên ngươi cứ ở lại vương phủ đi.”
Cái gọi là “Ở vương phủ”, chính là nhốt Du Nhị vào căn phòng gỗ tối tăm.

Mỗi ngày chỉ cho ăn một lần, chuyện sống chết sau này còn chưa biết.
Nhưng hôm nay, sau khi nhốt Du Nhị vào căn phòng gỗ, chút lòng từ bi hiếm có của Vân Quán Ninh.
“Cho hắn ta ăn chút gì đó ngon đi, bồi bổ cơ thể.”
Du Nhị cảm động đến rơi nước mắt.
Sau khi ăn xong, hắn ta mới biết vì sao Vân Quán Ninh muốn cho hắn ta ăn mấy món ăn bồi bổ cơ thể.
Trên thế gian này, đúng là không có bữa ăn nào miễn phí cả!
Hơn nữa hắn còn là một tù nhân!

Vừa mới ăn no, bà Trương xoay người bước vào.
Bà ta đã qua cái tuổi năm mươi, nhìn dáng vẻ bước vào vặn mình như bánh quẩy của bà ta, khiến trái tim của Du Nhị như muốn vỡ tung, thêm vào đó còn phải đối diện với vẻ mặt kỳ quái của bà ta, trong lòng hắn ta có dự cảm không lành.
“Bà, bà muốn làm gì?”
Hắn ta sợ hãi nhìn bà ta.
“Ngươi nói xem?”
Bà Trương tươi cười đến gần, làm bao nhiêu việc nặng nhọc đã khiến tay nổi lên rất nhiều nốt chai sần.
Bà ta sờ soạng khuôn mặt của Du Nhị: “Nghe nói ngươi còn chưa đến ba mươi tuổi, người đàn ông trẻ tuổi như vậy, lão bà như ta rất có hứng thú với ngươi.”
Một tiếng “Rầm”.
Du Nhị chỉ nghe thôi, một dòng máu nóng từ trong tim, trong phút chốc chạy tán loạn lên trên đỉnh đầu!
Một bà già, muốn làm gì với hắn ta?
“Bà đừng có mà làm loạn! Bà muốn làm loạn, ta sẽ hô người đến! Minh Vương phi nhất định sẽ không cho phép!”
Bị bà ta sờ soạng, Du Nhị chỉ thấy trong lòng vô cùng ghê tởm, hắn ta vội quay đầu đi, giãy dụa dữ dội: “Bà mau ra ngoài!”
“Ơ? Lúc nãy còn rất mạnh miệng! Bây giờ biết sợ rồi sao?”
Thấy hắn ta giãy dụa, bà Trương ngồi xuống bên cạnh hắn ta mỉm cười: “Ngươi cứ kêu đi, kêu đến nát cả họng cũng không có ai đến cứu ngươi đâu.”
“Không phải ngươi, nghe theo lời của Doanh Vương phi, hãm hại Vương phi nhà ta, muốn hại Cửu công chúa sao?”
“Ta còn nghĩ rằng gặp chuyện như này, ngươi sẽ không sợ đâu!”
Nói xong, bà Trương bắt đầu hành động: “Ngươi là nam nhân, có gì mà thiệt?”
“Ngươi gào cái gì?”
Nữ nhân có tuổi, tất nhiên không thể đẹp như mấy nữ nhân trẻ tuổi kia rồi.

Trời vào thu, bà Trương sợ lạnh, nên mặc rất dày.
Tầng tầng lớp lớp, trông cứ như gói bánh tét, có điều rất nhanh đã chuẩn bị xong
“Ngươi cũng không cần phải gào lên, Vương phi bảo ta đến đây để cho ngươi chút lợi lộc.”
Lợi lộc?
Du Nhị bị cái mùi hương trên cơ thể bà ta, làm cho suýt chút nữa thì nôn ra.
“Bà tránh ra …”
Du Nhị quay đầu khó khăn, lớn tiếng gào thét.
Đáng tiếc, hắn ta bị trói tay chân, lại bị vây hãm trong căn phòng gỗ này, trốn không thoát.

Sức lực của bà Trương vô cùng lớn, rất nhanh đã chế ngự được hắn ta, dạy dỗ hắn ta một cách nghiêm khắc.
Nghe thấy động tĩnh bên trong căn phòng gỗ truyền đến, Vân Quán Ninh cong môi im lặng.
Nàng một lòng hướng thiện.
Nhưng từ khi đến nơi này, những người này không cho nàng có cơ hội làm việc thiện.
Bà Trương dạy dỗ xong, đi ra ngoài.
Trong phòng, Dụ Nhị bị hành hạ, nằm thoi thóp, vẻ mặt xanh xao ở phía sau đống củi.
Có thế nào thì hắn ta cũng không nghĩ rằng, trước đây có thể trốn thoát đươc sự truy đuổi của Tần Tự Tuyết.
Nhưng lại không thể thoát khỏi, bị làm nhục bởi một người đàn bà lớn tuổi.
Không biết sắp tới, hắn ta còn phải gặp những chuyện gì nữa…
Bà Trương vừa chỉnh lại quần áo, vừa bước ra khỏi căn phòng gỗ, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Khi xoay người, đúng lúc nhìn thấy Vân Quán Ninh đứng một bên khoanh tay, cười mà như không cười.
“Vương phi.”

Sắc mặt bà ta đỏ bừng, đứng tại chỗ lúng túng không biết làm gì: “Du Nhị này, Vương phi định xử trí thế nào? Không phải hắn ta đã nói rõ sự việc của bốn năm trước rồi hay sao?”
“Sao, mới quan hệ xong, đã thương xót cho hắn ta rồi sao?”
Hai từ này, dùng cho bà Trương và Du Nhị, thực sự không thích hợp.
“Nô tỳ, nô tỳ chỉ là cảm thấy…”
Khuôn mặt già nua của bà Trương đỏ ửng lên, nói không lên lời.
Người bạn già của bà ta đã qua đời mấy năm rồi, sợ lời đàm tiếu của người đời, nên không có đi thêm bước nữa, mà chịu cảnh ở góa.
Bây giờ con trai đã trưởng thành, cháu trai cũng đã lớn.
Vì thế mà bản thân lại càng tự do tự tại.
“Làm tốt việc của bà đi.”
Ánh mắt của Vân Quán Ninh, dần trở nên sắc bén: “Du Nhị này, còn có bí mật gì giấu giếm bổn Vương phi.”
“Đã là cách của ta, thì không thể để hắn ta mở miệng cười nói vui vẻ được…”
Du Nhị tuy sợ chết, nhưng trước mặt Vân Quán Ninh hắn ta vẫn ngoan cố không chịu nói.

Nếu nàng nhất quyết muốn biết bí mật này, thì tạm thời sẽ không thể giết hắn ta.
Nếu đã như vậy, Vân Quán Ninh sẽ khiến hắn ta, sống không bằng chết!
Quả nhiên, bà Trương đến “hầu hạ” Du Nhị một ngày ba lần.
Chưa đến ba ngày, hắn ta đã không chống đỡ nổi nữa, nói với giọng yếu ớt muốn gặp Vân Quán Ninh.
Khi hắn ta được đưa đến trước mặt nàng, thảm hại chẳng khác nào một con chó sắp chết.
Vân Quán Ninh thản nhiên nhìn hắn ta: “Nói mau.”
“Tiểu nhân bằng lòng nói hết! Xin Minh Vương phi giơ cao đánh khẽ!”
Du Nhị khóc lóc thảm thiết: “Tất cả, đều là Doanh Vương phi sai khiến…”.