Cái tính tình gắt gỏng này không khác gì Mặc Diệp…
Nhưng, bây giờ Mặc Diệp đã đỡ hơn, ngược lại nhìn Mặc Phi Phi lại giống với tính tình của Mặc Hồi Phong.
Vân Quán Ninh bất đắc dĩ lắc đầu: “Cửu công chúa, ngươi không thể nghe hết lời ta nói sao?”
“Bổn Công Chúa không có chuyện gì để nói với ngươi.

Vân Quán Ninh, bốn năm trước Bổn Công Chúa đã thề, nếu gặp lại ngươi, nhất định sẽ băm ngươi thành vạn đoạn.”
Mặc Phi Phi hung dữ nhìn chằm chằm nàng, tức giận đến mức nổi cả gân xanh trên trán.
Thấy nàng ta tức giận, sợ tức giận hại thân thể của nàng ta, Mạt Lị vội vàng nói đỡ cho Vân Quán Ninh: “Công chúa đừng tức giận! Vừa rồi người bị tức giận quá độ, là Minh Vương Phi đã cứu người ạ.”
“Là nàng làm ta tức giận đến bất tỉnh.”
Ánh mắt Mặc Phi Phi sắc bén, quát Mạt Lị: “Cái loại ăn cây táo rào cây sung, vả miệng!”
Mạt Lị tủi thân cúi đầu xuống, bắt đầu vả miệng.
Vân Quán Ninh nhìn không được.
“Cửu công chúa.”
Nàng nhíu mày: “Ngươi có gì thì cứ nhằm vào ta, cũng không cần làm khó Mạt Lị.

Vừa rồi lúc ngươi bất tỉnh, mấy tỳ nữ của người rất lo lắng.”
Không ngờ nàng sẽ nói đỡ cho mình, Mạt Lị kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, vẫn từng cái từng cái tát vang dội.
“Bổn Công Chúa dạy bảo tỳ nữ, có liên quan gì đến người? Ngươi bớt lo chuyện của người khác đi!”
Ánh mắt của Mặc Phi Phi giống như muốn ăn thịt người vậy: “Vân Quán Ninh, nếu ngươi biết điều thì tốt nhất lập tức cút ra ngoài.

Ngươi phải biết, Mạt Lị bị trừng phạt là do ngươi đấy.”

“Cút!”
Thấy nếu nàng không đi thì Mặc Phi Phi cố ý muốn tiếp tục trừng phạt Mạt Lị…
Rơi vào đường cùng, Vân Quán Ninh chỉ có thể rời khỏi Vị Ương Cung.
Cuộc gặp gỡ hôm nay lại kết thúc trong thất bại.
Càng nghĩ, Vân Quán Ninh càng cảm thấy cứ như vậy cũng không phải là cách.
Mặc Phi Phi hận nàng, hận không thể giết chết nàng.
Vì vậy, nàng có đến mười lần thì sợ rằng kết quả cũng như vậy.

Xem ra, phải tìm giúp đỡ mới được, ít nhất có thể khiến Mặc Phi Phi bình tĩnh nghe nàng nói.
Vân Quán Ninh mang tâm sự nặng nề mà trở về vương phủ.
Vừa vào cửa thì đụng phải Mặc Diệp muốn đi ra ngoài.
“Bị mất hồn rồi à?”
Bị nàng đụng phải, Mặc Diệp định tức giận, nhưng khi nhìn lại nàng thì lửa giận cũng bị dập tắt không ít.
Vừa rồi bị đụng vào, ngực hắn đã đau như vậy, không biết đầu nàng có bị đau không?
“Ngươi muốn đi đâu vậy?”
Vân Quán Ninh liếc nhìn hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đã muộn rồi, ngươi còn muốn ra ngoài sao?”
Ánh mắt Mặc Diệp hơi tối lại: “Ừ, ở Thần Cơ Doanh xảy ra chút chuyện, bổn vương qua đó xem.

Nghe nói hôm nay ngươi lại tiến cung, có chuyện gì sao?”
Có thể khiến Mặc Phi Phi bình tĩnh nghe nàng nói chuyện, không phải Mặc Diệp rất phù hợp sao?
Vân Quán Ninh vui mừng, vô ý thức bắt được ống tay áo của hắn: “Vương gia, ta có chuyện muốn cầu ngươi.”
“Cầu bổn vương?”

Như thế mới lạ đấy.
Khoảng thời gian này, nữ nhân này muốn làm cái gì thì toàn trực tiếp “ra lệnh” cho hắn.
Làm gì đã từng cầu hắn?
Mặc Diệp cảm thấy buồn cười, mặt không thay đổi, để mặc nàng dắt tay hắn đi đến đại sảnh: “Nếu lúc này Vương gia không vội đi ra ngoài, thì nghe ta nói trước đã.”
Chuyện của hắn cũng không vội.
Mặc Diệp đi theo nàng vào đại sảnh.
Lúc này nếu trong lòng Vân Quán Ninh không có việc thì chắc chắn sẽ phát hiện ra thái độ của hắn với nàng, dường như không còn lòng thù địch nhiều như trước kia nữa.
“Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Hắn ngồi xuống đối diện nàng.
Vân Quán Ninh hơi nhăn nhó.
“Chuyện là như thế này, không phải lúc trước đầu ta bị lừa đá nên muốn mưu hại Cửu công chúa sao?”
Nàng cũng biết nàng bị lừa đá à?
“Ngươi có thể nhận thức được điều này, có thể thấy vẫn còn cứu được.”
Ánh mắt Mặc Diệp hơi lạnh, giọng điệu cũng lạnh.
Vân Quán Ninh: “…”
“Vương gia, ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy.

Không phải hôm kia ta để cho Như Ngọc đuổi bắt Du Nhị à? Du Nhị kia chính là tên khốn kiếp bốn năm trước ta mua để mưu hại Cửu công chúa.”
Chuyện này, Mặc Diệp biết rõ.
Hắn nặng nề nhìn chằm chằm vào nàng: “Sau đó thì sao?”
Nói đến chuyện này, Vân Quán Ninh có hơi chột dạ.
Nàng cười gượng: “Đây, không phải là ta muốn sửa chữa lỗi lầm sao, muốn được Cửu công chúa tha thứ sao?”

Hóa ra nàng bắt Du Nhị là vì chuyện này.
Hai ngày này tiến cũng, chắc cũng là vì chuyện này.
“Ai ngờ Cửu công chúa đánh chết cũng không muốn gặp ta.”
Vân Quán Ninh thở dài, tay chống lên má vẻ mặt rối rắm: “Lúc trước ta chính là tên khốn kiếp người gặp người ghét.

Ta cũng biết sai rồi, không phải nói quay đầu là bờ sao?”
“Ta muốn quay đầu, tại sao lại khó như vậy?”
Nàng còn biết tự mình hiểu lấy, biết rõ lúc trước nàng người gặp người ghét.
Mặc Diệp hơi bất ngờ.
“Ngươi hại Phi Phi không nhẹ, nếu bổn vương là Phi Phi, cũng không muốn gặp ngươi.”
Giọng điệu của hắn vẫn lạnh lùng.
“Ta cũng biết sai rồi, ngươi có thể đừng đâm dao găm vào ngực ta nữa được không?”
Vân Quán Ninh liếc trắng mắt: “Chuyện năm đó có ẩn tình khác.

Việc này là do ta mà ra, nhưng người muốn đưa Cửu công chúa vào chỗ hiểm lại không phải ta.”
Chuyện đã xảy ra, Mặc Diệp đã nghe được trước đó.
Hắn nhìn nàng một cái thật sâu: “Ngươi thật sự muốn gặp Phi Phi?”
“Đương nhiên! Tuy hôm nay ta gặp nàng ta, nhưng lại bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, ta bị đánh cũng không đáng lại, bị mắng cũng không mắng lại, thái độ rất chân thành đấy.”
Vân Quán Ninh vội vàng gật đầu.
Lúc này Mặc Diệp mới cẩn thận đánh giá nàng.
Dáng vẻ hiện tại của nàng đúng là có hơi nhếch nhác.
Tuy đã sửa soạn rồi, nhưng tóc vẫn còn hơi rối.
“Tại sao ngươi muốn giải thích với muội ấy?”
Giọng điệu của Mặc Diệp không nghe rõ vui mừng hay tức giận, nhưng dường như lại có một thâm ý khác.
“Dù sao thì nàng ta cũng là tiểu cô của ta.


Hoàn cảnh hiện tại của ta cũng đã đủ khó khăn rồi, không muốn làm kẻ thù với người khác nữa, nhất là nàng ta… Cho dù là vì ngươi, ta cũng muốn chung sống hòa bình với Cửu công chúa.”
Những lời này, Vân Quán Ninh nói rất tự nhiên.
Giống như là thật lòng coi Mặc Diệp là phu quân.
“Nếu bổn vương giúp ngươi thì ta được lợi ích gì?”
“Mở miệng ngậm miệng đều là lợi ích! Tại sao ngươi cái người này lại có dáng vẻ này chứ?”
Vân Quán Ninh trợn tròn mắt: “Ngươi cũng đừng quên, dù sao ngươi cũng đường đường là Minh Vương.

Thực tế như vậy liệu có được không?”
“Vậy ngươi muốn bổn vương giúp ngươi như thế nào?”
“Rât đơn giản! Mai chúng ta cùng nhau tiến cung, nếu Cửu công chúa không chịu nghe ta nói, thì ngươi trực tiếp bịt miệng nàng ta lại là được rồi.

Ta ném Du Nhị tới trước mặt nàng ta, để tự Du Nhị khai báo.”
Vừa nói xong, cảnh tượng này lập tức hiện ra trong đầu nàng.
Vân Quán Ninh đắc ý cười: “Ngươi chỉ cần làm người không có tình cảm là được rồi.”
Nếu Mặc Phi Phi nhin thấy Mặc Diệp đi cùng nàng, ít nhất cũng nể tình mấy phần.
Nàng vỗ bả vai Mặc Diệp: “Cho nên ngày mai, ngươi bắt buộc phải đứng bên cạnh ta.

Nếu không hiểu lầm giữa ta và Cửu công chúa chỉ sợ rất khó giải quyết được.”
Hắn không biết nên nói gì, hắn xấu hổ mở to miệng.
“Vân Quán Ninh, ngươi đừng quên, ngươi đang có việc cầu bổn vương.”
“Chúng ta là phu thê, cái gì mà cầu với không cầu?”
Vân Quán Ninh ha ha cười, không ngờ bị Mặc Diệp bắt được bàn tay nhỏ bé: “Vậy sao? Phu thê?”
“Cho tới nay, ngươi vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của một thê tử đâu…”
Hắn đứng dậy, tiện thể kéo Vân Quán Ninh vào trong lòng, đột nhiên không khí trở nên mập mờ..