Mặc Diệp trở lại vương phủ đã là đêm khuya.
Nơi đầu tiên hắn đến là Thanh Ảnh Viện.
Viên Bảo đã ngủ rồi, Vân Quán Ninh ngồi dựa lưng vào đầu giường, cầm một quyển sách lịch sử trong tay đọc đến say sưa.
Thấy hắn không gõ cửa đã vào trong, nàng không khỏi nhíu mày: “Vương gia chẳng lẽ không có thói quen gõ cửa? Chỗ này cũng không phải là Thính Trúc Viện của Vương gia.”
“Cả vương phủ đều là của bổn vương ,còn cần gõ cửa nữa sao?”
Mặc Diệp đứng ở cửa phản đối: “Ra đây, bổn vương có chuyện muốn nói với ngươi.”
Vân Quán Ninh bị lời nói ngang ngược không nói đạo lý của hắn làm cho tức một phen.
Xuống giường thật cẩn thận, khố đắp kín mền cho Viên Bảo, nàng khoác áo ngoài hùng hổ đi ra: “Đêm nay thì không sao, nhưng nhỡ đâu sau này ta đang thay y phục, Vương gia cũng không gõ cửa đã đi vào thì sao?”
“Thay y phục? Trên người của ngươi có chỗ nào bổn vương chưa thấy qua?”
Hắn khinh miệt nhìn nàng.
Ý tại ngôn ngoại, chỉ chuyện bọn họ bốn năm trước sớm đã viên phòng.
Vân Quán Ninh kinh ngạc, mặt mo cũng đỏ lên luôn.
Nghĩ lại, bản thân là con gái thời đại mới còn có thể bị vài câu nói không biết xấu hổ của hắn dọa cho sợ hay sao?
“Vương gia đang suy nghĩ gì đấy? Ta nói là tóc của ta mà!”
Vân Quán Ninh khinh thường liếc nhìn hắn.
Đấu với nàng?
Mặc Diệp lại bị chặn cho không nói nên lời!
Mệnh của hắn và nữ nhân này chắc chắn xung khắc!
“Được rồi, không cãi nhau với ngươi nữa.


Đêm hôm khuya khoắt, Vương gia không ngủ đi mà chạy đến tìm ta làm cái gì? Có lời cứ nói, có rắm thì phóng!”
Vân Quán Ninh ngáp một cái, giọng điệu vài phần mất kiên nhẫn.
Mặc Diệp bị chọc tức đến độ tái xanh cả mặt!
Nữ nhân này bây giờ lá gan trước mặt hắn càng lúc càng lớn rồi!
“Thô bỉ!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi cố rặn ra một câu: “Bổn vương đã xin được sự đồng ý của phụ hoàng, có thể cưỡng chế đoạt lại binh khí.

Kẻ không nghe theo, giết không cần hỏi.”
“Ngươi cho rằng, việc lần này có thích hợp không?”
Trước hắn còn chưa tin nàng.
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy thì cứ mỗi lần gặp phiền toái đến thương nghị với nàng trước tiên.
“Ý của phụ hoàng chính là cho ngươi giết gà dọa khỉ? Mượn cơ hội lập uy?”
Vân Quán Ninh nhướng mày.
Mặc Diệp gật gật đầu, có chút bất ngờ nàng vậy mà lại đoán được dụng ý của Mặc Tông Nhiên.
“Đã như vầy, ngươi còn do dự gì nữa?”
Hoàng thượng cho hắn quyền lợi lớn như vậy, không nhân cơ hội cho cho Mặc Hồi Phong biết tay một chút, chẳng lẽ lại vẫn chờ sau này Mặc Hồi Phong càng ngày càng không để hắn vào mắt?
Bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của nàng, trong lòng Mặc Diệp cảm thấy phức tạp.
Hai ngày liên tiếp hắn đều không trở về vương phủ.
Mà ngay cả Như Mặc cũng chưa từng trở lại.
Như Ngọc và Như Yên vẫn đi theo bên người Vân Quán Ninh, chuyện trong phủ có Ngụy bá và Liễu ma ma theo thói quen tìm đến nàng hồi bẩm.
Minh Vương phi này của nàng ngược lại càng làm càng có vài phần ra dáng.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, Vân Quán Ninh vừa dẫn theo Viên Bảo đến thư phòng gặp Cố Bá Trọng thì Ngụy bá sắc mặt nghiêm túc tiến đến nói lại.

Nói là, người của phủ Ưng quốc công đến.
“Hả?”
Vân Quán Ninh có chút kinh ngạc: “Phủ Ưng quốc công? Ai tới vậy?”
“Là Vân nhị tiểu thư.”
Ngụy bá cung kính đáp.
Vân Đinh Lan đến đây?!
Trong mắt Vân Quán Ninh hiện lên tia sát ý.
Vân nhị tiểu thư trong lời Ngụy bá, chính là Vân Đinh Lan ở chỗ Trần thị.
Vân Đinh Lan nguyên là thứ nữ, một mực nịnh bợ lấy lòng Vân Quán Ninh.

Trong mắt người khác, nàng ta ôn nhu thiện lương, hào phóng thân cận, tinh thông những thứ như cầm kỳ thư họa.
Ngoại trừ thân phận thứ nữ này ra, thì so với tiểu thư đích xuất như nàng lại càng được người ta yêu mến nhiều hơn!
Sau Trần thị được nâng lên chính phòng, Vân Đinh Lan tự nhiên cũng trở thành tiểu thư đích xuất trong phủ.
Cùng Vân Quán Ninh là “tỷ muội tình thâm”.

Nàng còn nhớ rõ, vị hảo muội muội này của nàng, trước lúc nàng xuất giá đã “ra sức” không ít.
Lại bày mưu tính kế cho nàng, để nàng trói Mặc Phi Phi lại, dùng trong sạch của nàng ấy uy hiếp, khiến cho Mặc Diệp cưới nàng; Lại để nàng hại Tần Tự Tuyết, hủy bỏ hôn sự với Mặc Diệp.
Còn không ít chuyện không có đầu óc mà Vân Quán Ninh không có mặt mũi tiếp tục nhớ lại.
Nguyên thân thật đúng là ngu dốt!
Lời của nhị muội muội khẩu Phật tâm xà, tiếu lý tàng đao như vậy lại đều nói gì nghe nấy!
Nàng gả đến Minh Vương phủ bốn năm rồi, Vân Đinh Lan nếu là quả thật tỷ muội tình thâm với nàng, sợ là đã sớm tới thăm nàng rồi.

Nhưng cố tình trong bốn năm này nàng ta đến cái bóng cũng không thấy đâu!
Hạ nhân vương phủ còn nói, phủ Ưng quốc công sớm đã đơn phương đoạn tuyệt quan hệ với Vân Quán Ninh rồi.
Lúc này Vân Đinh Lan tới tuyệt đối không có ý tốt!
Thấy Vân Quán Ninh yên lặng, Ngụy bá cẩn trọng hỏi: “Vương phi, cần thỉnh Vân nhị tiểu thư vào không ạ?”
Cứ bỏ mặc nàng ta ngoài cửa thế này lại rơi vào miệng lưỡi người đời.
Nàng ta đánh chủ ý gì… Phải làm cho ra ngô ra khoi mới được.
Vì vậy, Vân Quán Ninh gật gật đầu: “Dẫn nàng ta đến chính sảnh, nói ta đến sau.”
“Vâng, Vương phi.”
Ngụy bá cung kính nhận lệnh rời đi.
Viên Bảo ngẩng đầu, mắt to đen nhánh tò mò nhìn nàng: “Mẫu thân, Vân nhị tiểu thư gì gì đó kia, chính là muội muội của mẫu thân sao? Con còn tưởng rằng, người Vân gia đều chết hết rồi, chỉ còn có một mình mẫu thân người thôi đó!”
Vân Quán Ninh: “…”
Không thể để cho tiểu hài tử có suy nghĩ “âm u” thế này được.
Vân Quán Ninh cười cười ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé: “Nhi tử ngoan! Con ngoan ngoãn đọc sách với thái lão gia, tối nay mẫu thân làm thịt kho tàu cho con ăn!”
“Được ạ! Đa tạ mẫu thân!”
Viên Bảo lập tức vui vẻ vỗ vỗ tay, thơm cái “bẹp” thật mạnh lên mặt nàng.
Lúc này Vân Quán Ninh mới đứng dậy: “Ngoại tổ phụ, Viên Bao giao cho người.”
“Ninh nhi.”
Cố Bá Trọng nhíu mày, giọng điệu có vài phần lo lắng: “Theo như ta được biết, người của phủ Ưng quốc công trong bốn năm này chưa từng đến minh vương phủ thăm con.


Thậm chí còn đơn phương đoạn tuyệt quan hệ với con.”
“Lúc này Vân Đinh Lan tới làm cái gì?”
Ngoại trừ Viên Bảo ra, thì ngoại tổ phụ là người lo lắng cho nàng nhất…
Nhìn ra sự ân cần và lo lắng trong mắt lão gia tử, Vân Quán Ninh làm ra vẻ thoải mái cười nói: “Ngoại tổ phụ đừng lo lắng!”
“Nàng ta còn có thể tới làm cái gì? Chắc hẳn chỉ là đến xem bây giờ con sống ra sao thôi!”
“Hơn nữa, nơi này là minh vương phủ, nàng ta cũng không dám làm ra chuyện gì với con.”
“Vậy được, mọi chuyện con nhớ cẩn thận”
Lúc này Cố Bá Trọng mới gật đầu, dắt Viên Bảo vào thư phòng.
Sau khi cửa thư phòng khép lại, nụ cười Vân Quán Ninh trên mặt bỗng nhiên biến mất.
Vân Đinh Lan phải không?
Hôm nay nàng phải gặp thử vị muội muội tốt “ôn nhu hào phóng, khéo hiểu lòng người” này!
Vân Quán Ninh xoay người đến tiền viện.
Vừa mới vào đến chính sảnh, đã gặp một thân ảnh màu ngọc bích ngồi ngay ngắn trong sảnh.

Nghe thấy cửa tiếng bước chân, nàng ta quay đầu nhìn qua, lộ ra gương mặt mỹ lệ lại vô cùng quen thuộc.
“Tỷ tỷ người tới rồi!”
Vẻ mặt Vân Đinh Lan tươi cười nghênh đón.
Vừa nhìn thấy nàng ta là nhớ đến những chuyện bốn năm trước…
Hôm nay, quả thực có quá nhiều món nợ phải tính toán thật kỹ với Vân Đinh Lan!