Vân Quán Ninh có thế nào cũng không ngờ đến, tránh thoát được Mặc Diệp, lại không tránh thoát được người ngoài cửa.
Ai có thể đoán trước được, mới ra đến cửa đã gặp Đức Phi.
Biết rõ bà mẹ chồng này không thích nàng, Vân Quán Ninh cũng không tự tìm mất mặt đi lên đụng phải.

Vì vậy tính chuồn đi, lại không nghĩ tới bị Đức Phi nhìn thấy.
Cứ thế chắn trước cửa ép nàng quay về.
“Bổn cung thật là không biết, ngươi một kẻ bị cấm túc bị chồng ruồng bỏ, còn có thể tự do ra vào vương phủ đấy?”
Thấy Vân Quán Ninh từng bước một lui về phía sau, sắc mặt Đức Phi khó coi.
Nhớ lại trận đòn Đức Phi cho kia, bây giờ nhớ lại mông cũng còn mơ hồ đau.
Giờ gặp được cái cảm nhận sống lo lắng dưới mái hiên nhà người ta rồi.
Bây giờ nàng đã được giải cấm túc, lại đạt thành giao dịch với Mặc Diệp...!Nếu lại bị Đức Phi xem như quả hồng mềm mà bóp, vậy thì bản thân nàng phải chịu thua thiệt rồi!
Con giun xéo lắm cũng quằn!
Vân Quán Ninh cười cười.
“Nhi tức không biết mẫu phi lại có sở thích chặn cửa đấy.”
“Hỗn xược!”
Đức Phi tức giận, đang muốn đánh cho đứa nhi tức to gan lớn mật này một bạt tai để nàng ghi nhớ thật lâu, thì thấy Mặc Diệp đã đến gần cửa.
Bà ta còn chưa mở miệng, ngược lại Vân Quán Ninh “nũng nịu” hô ra tiếng: “Vương gia cứu ta!”
Ở trước mặt Đức Phi mà lao đầu vào vòng tay của Mặc Diệp!
Đức Phi mắt nhìn thẳng, tay giơ lên cứ thế đóng băng giữa không trung.

Mặc Diệp cũng thoáng sửng sốt, cạnh eo lại bị Vân Quán Ninh bấm véo, nàng đang nhắc nhở hắn: giao dịch, giao dịch! Đã nói dù cho trước mặt là kẻ nào, đều phải che chở cho nàng!
Hắn phục hồi lại tinh thần , một tay che chở nữ nhân trong ngực.
Một tay, bắt được tay của Đức Phi: “Mẫu phi, có chuyện gì từ từ nói.”
Thấy thế, Đức Phi trợn tròn mắt!
“Diệp nhi! Con bị nữ nhân này cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi!”
Bất chấp đang ở ngoài cửa vương phủ, Đức Phi tức giận hỏi: “Chẳng lẽ con lại quên, nàng đã làm gì với ngươi, đã làm gì đối Phi Phi sao?!”
“Mẫu phi, vào trong nói chuyện.”
Mặc Diệp cảm thấy không biết phải làm sao, che chở Vân Quán Ninh trở về vương phủ trước.
Chính sảnh.
Thấy Đức Phi trừng mắt Vân Quán Ninh như muốn ăn thịt người ta, Mặc Diệp bất đắc dĩ giải thích nói: “Mẫu phi, Vân Quán Ninh nàng ấy đã hối cải làm lại từ đầu rồi.

Nhi tử cũng đã tha thứ cho nàng ấy.”
“Hy vọng mẫu phi đừng làm khó nàng nữa.”
“Bổn cung làm khó nàng?!”
Đức Phi giận dữ, cầm chén trà trong tay dùng sức đập.
Chén trà hiểm nhắm ngay mặt Vân Quán Ninh, nếu đập trúng...
Nước trà trong chén có làm bỏng mặt nàng hay không là một chuyện, nếu nó đập vào mặt, hủy dung luôn thì không tốt.
Vòng ngọc phát ra cảm giác nóng rực mãnh liệt, Vân Quán Ninh đang muốn lách mình tránh đi.
Đã thấy Mặc Diệp khoát tay vững vàng tiếp được chén trà, sắc mặt thản nhiên nói: “Vân Quán Ninh, nàng trở về trước.


Ta còn có chút lời muốn nói cùng mẫu phi."
Biết rõ Mặc Diệp là có lòng che chở nàng, dù là căn cứ vào hai người giao dịch lúc trước.
Vân Quán Ninh vẫn thuận theo đi khỏi.
Đức Phi căm tức nhìn hắn: “Diệp nhi, con bị ma xui quỷ ám rồi sao?!”
“Mẫu phi, không phải nhi tử bị ma xui quỷ ám mà là Vân Quán Ninh có ích với nhi tử.”
Mặc Diệp đến gần, đặt chén trà vào tay Đức Phi.
Hắn và Vân Quán Ninh đã nói với nhau rồi, chuyện giao dịch không thể nói cho bất luận kẻ nào, mà ngay cả Đức Phi cũng không được...
Ngoài cửa Vân Quán Ninh nghe được câu đó, lúc này mới yên tâm rời đi.
Bây giờ nàng đã có lại được tự do, nợ cũ với Tần Tự Tuyết, sẽ thanh toán từng chút một.

Nhưng trước đó, sợ là còn phải giải quyết phiền toái khác nữa.
Lấy được sự đồng cảm của Mặc Phi Phi, và sự tín nhiệm Đức Phi.
Nếu không, hai mẫu nữ này sẽ ngáng chân nàng, mà ngay cả Mặc Diệp sợ cũng không có thể lúc nào cũng che chở nàng được.
Năm đó mặc dù chuyện này là do Tần Như Tuyết hãm hại Mặc Phi Phi, nhưng ý định ban đầu của nàng ta cũng thực sự nham hiểm.
Là muốn dùng sự trong sạch Mặc Phi Phi ép Mặc Diệp phải nghe theo, đồng ý thú nàng ta.
Nhưng không ngờ, Tần Tự Tuyết chắn chân, làm hại Mặc Phi Phi thật sự suýt nữa mất trong sạch.
Cho nên, tất phải giải thích chuyện năm đó với Mặc Phi Phi!
Liên tiếp mấy ngày, cuối cùng Vân Quán Ninh cũng đã hiểu được phần nào công việc trong vương phủ.


Mỗi sáng Cố Bá Trọng đều tới, dạy Viên Bảo viết chữ đọc sách trong thư phòng.
Có ngoại tổ phụ dẫn theo Viên Bảo ra Thanh Ảnh viện, nàng cũng yên tâm không ít.
Sáng sớm trông thấy Cố Bá Trọng dẫn theo Viên Bảo rời khỏi Thanh Ảnh viện, Vân Quán Ninh tính ra ngoài một chuyến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Bảo thật sự là quá đáng chú ý rồi!
Nếu để người ta nhìn thấy, không chừng sẽ chọc phải rắc rối gì đó.
Cho nên, đợi sau khi nàng trụ vững chân rồi, mới có thể dẫn Viên Bảo đi thăm Cố Minh cữu cữu.
Phủ Ưng quốc công bên kia, cũng có chút nợ cũ cần tính sổ.
Mấy ngày nay, nàng sớm đã âm thầm phái người để ý kỹ Tần Tự Tuyết.

Trong phủ không có hạ nhân để nàng tín nhiệm hoàn toàn, cũng không tiện phái người điều tra việc năm đó.
Báo thù là chuyện không thể nóng vội.
Nhưng chuyện liên quan đến Mặc Phi Phi, Vân Quán Ninh thỉnh cầu Mặc Diệp giúp đỡ.
Hai ngày này, Mặc Diệp giao Như Ngọc cho nàng sai bảo, tạm thời làm chân chạy việc cho nàng.
Còn có một nha hoàn tên Như Yên, cũng được hắn chỉ sang hầu hạ bên cạnh nàng.
Vân Quán Ninh dẫn Như Yên ra cửa, Như Ngọc đã trở lại sắc mặt vội vã: "Vương phi, thuộc hạ đã đã điều tra xong.

Trong mấy người năm đó, bây giờ chỉ có một người tên Du Nhị còn sống."
“Du Nhị chơi bời lêu lổng, mềm nắn rắn buông, trước đó vài ngày bị người ta chặt đứt tay chân ở đầu đường.”
“Hắn ta không có chỗ ở cố định, chỉ sống ở một chỗ miếu đổ nát phía đông thành.”
“Rất tốt!”
Sắc mặt Vân Quán Ninh dần dần trở nên lành lạnh: “Nếu hắn ta còn sống, vậy thì đi gặp hắn ta!”
“Vương phi, nô tỳ sẽ đi ngay bây giờ?”

Như Ngọc gãi gãi đầu: “Chẳng lẽ, không nói cho chủ tử một tiếng sao?”
“Bây giờ bổn Vương phi đã tự do đi lại, còn cần mời ngài ấy đến làm gì?!”
Vân Quán Ninh đảo mắt nhìn hắn ta, lấy ra một thỏi bạc đưa qua: “Hoặc là, ngươi theo ta đi! Hoặc là, ngươi trở về hầu hạ vị gia kia nhà ngươi, chớ cản đường của ta!”
Mấy ngày nay đi theo Vương phi làm việc, nàng đã thưởng cho không ít tiền riêng...
Như Ngọc vui tươi hớn hở nhận bạc, nhét vào trong ngực: “Như Mặc ở đó hầu hạ chủ tử rồi, cũng không cần thuộc hạ hầu hạ nữa.”
“Thuộc hạ cũng không phải kẻ ham bạc thế này! Thật sự là bởi vì, Vương phi ngài một mình một người đến chỗ xa xôi nhất định sẽ gặp nguy hiểm, thuộc hạ vẫn là bảo vệ ngài thì hơn!”
Thế này cũng không tệ lắm!
Vân Quán Ninh liếc mắt qua nhìn hắn ta, ưỡn ngực ngẩng đầu ra ngoài.
Như Yên liếc nhìn Như Ngọc, theo sát phía sau.
Vân Quán Ninh không biết, nàng chân trước vừa đi, trong con hẻm tối đối diện với vương phủ, một nam nhân trung niên quay đầu ngó dáo dác trước sau, sau đó nhanh chóng biến mất trong con hẻm tối.
Không lâu sau, nam nhân trung niên này bước vào một ngôi nhà.
“Minh Vương phi quả nhiên ra vào tự do! Thuộc hạ thấy tận mắt nàng đi về phía đông thành.

Bên người còn có thị vệ thiếp thân Vương gia Như Ngọc đi theo hầu hạ, chắc hẳn thực sự được Minh Vương sủng ái.”
Nam nhân cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu nhìn ghế trên nữ nhân.
Ánh mắt chỉ có thể nghiêng nhìn đi nhìn đôi giày thêu tinh xảo..
“Ta cũng là coi thường tiểu tiện nhân này rồi, bị cấm túc bốn năm cư nhiên còn có thể xoay mình.

Đã như vầy, ta lại đánh nàng về địa ngục lần nữa, khiến cho nàng muốn sống không được muốn chết không xong!”
Nữ nhân trên ghế lạnh lùng nở nụ cười: “Người đâu!”
“Không tiếc bất cứ giá nào, lập tức đưa tiện nhân kia đến cho ta!”