Viên Bảo nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, bàn tay nhỏ múp míp đầy thịt VỖ VỖ vai của nàng, lộ ra vẻ mặt kiên định.

Vân Quán Ninh khóc càng lớn hơn nữa: “Hu hu hu..”
Nàng chắc đã phải tích đức mấy kiếp rồi mới có thể có một con trai như Viên Bảo, hu hu hu quả thực là tiểu thiên sứ được phái xuống nhân gian mà, hu hu hu...!
Vân Quán Ninh tự mình dẫn Viên Bảo đến Cố gia.

Trên đường đi nàng đã nói rõ tất cả mọi chuyện với Viên Bảo rồi.


Cho dù Viên Bảo biết cha của nó là ai, biết đến sự tồn tại của nhóm người Đức phi nhưng khi đối diện với tình cảnh lúc này đây, nó vẫn sẽ đứng về phía mẫu thân.

Mẫu tử hai người đã thống nhất với nhau là nhất định phải thận trọng trong từng lời nói!
Vân Quán Ninh biết con trai thành thục ổn trọng hơn hẳn bạn bè cùng lứa nên nàng cũng yên lòng.

Đồng thời cũng rất đau lòng cho con trai.

Từ nhỏ Viên Bảo đã không có phụ thân bên cạnh, đơn độc trưởng thành.

Phụ thân vắng mặt...!đến tận ba năm sau, Mặc Diệp mới xuất hiện, mới miễn cưỡng bù đắp tình phụ tử cho đứa nhỏ.

Nhưng trong ba năm đó, bọn họ thực sự đã nợ Viên Bảo quá nhiều.

Trong khoảng thời gian này, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp cũng rất ít khi ở bên cạnh nó.


Cho nên ở Cố gia, có bạn bè đồng trang lứa như Cố Minh - con trai của Cố Bá Trọng làm cho nó rất nhiều đồ chơi thú vị nên Viên Bảo rất vui đến mức không muốn về lại vương phủ.

Đến khi tới Cố gia, Vân Quán Ninh còn cố ý dặn dò Cố Minh và Cố Bá Trọng chiếu cố nó.

Phụ tử Cố gia này cũng sớm đoán được thân phận thực sự của Viên Bảo nhưng Vân Quán Ninh không nói gì nên bọn họ cũng không hỏi nhiều.

Dù sao thì Viên Bảo cũng có một phần huyết mạch của Cố gia.

Cho dù Mặc gia có nhận hay không thì Cố gia bọn họ nhất định sẽ nhận!
Cho nên Vân Quán Ninh cũng như phụ tử Cố Bá Trọng đều có cùng một suy nghĩ.

Nàng yên tâm rời đi.

Nàng vừa mới trở về vương phủ thì đã thấy xe ngựa của Mặc Diệp đang ngừng ở trước cửa rồi, người gác cổng nơm nớp lo sợ đứng bên ngoài xe ngựa, đang nhỏ giọng trả lời gì đó với người ngồi bên trong.

Hắn thấy Vân Quán Ninh đã quay về thì vội vàng hồ lên: “Vương phi, Vương gia trở về đón ngài tiến cung!”

Vị Vương phi này thực sự là thần tiên.

Thất sủng suốt bốn năm, như một người trong suốt ở trong vương phủ.

Ai ngờ bốn năm sau lại đột nhiên “phục sủng”?
Vương gia dậy sớm, không chờ nàng mà tiến cung một mình, vốn nghĩ rằng nàng nói “chờ Vương gia trở về đón” chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.

Ai ngờ chưa đến một canh giờ sau thì Vương gia thật sự trở về đón nàng chứ!
Gã sai vặt giật mình nhìn Vân Quán Ninh, thái độ đối nàng càng thêm cung kính.

Vân Quán Ninh khoanh tay đứng bên ngoài xe ngựa: “Chẳng phải vội vàng dậy sớm chạy một mình à? Sao chỉ chốc lát lại quay về đón rồi?”
Nhìn canh giờ lúc này, chắc là đã kết thúc buổi triều sớm rồi.