Lần này Thẩm Thư Dư quay về huyện An Hồng gần như chính là yêu xa với Phó Chước.

Sáng sớm Phó Chước đặc biệt lái xe tới đưa hai mẹ con Thẩm Thư Dư và Thẩm Quế Văn đến sân bay, anh bận trước bận sau hết sức cung kính.

Ấn tượng của Thẩm Quế Văn về Phó Chước thực ra rất tốt.

Chỉ nói chuyện và tiếp xúc đơn giản thôi, trên người Phó Chước toát ra khí chất trưởng thành chững chạc. Tuy rằng hình xăm trên cánh tay anh khiến Thẩm Quế Văn có phần khó chấp nhận, nhưng bà cũng không phải người bảo thủ, bà biết hiện giờ xăm hình không có nghĩa là người xấu.

Thẩm Quế Văn cũng hỏi Thẩm Thư Dư sơ qua một số chuyện về Phó Chước, bà biết đại khái điều kiện gia đình của chàng trai này không tệ, bản thân còn mở một phòng làm việc. Đồng thời thông qua sự giới thiệu Thẩm Thư Dư, Thẩm Quế Vân đã xem phim hoạt hình “Phúc Tinh A Tài”, bà bội phục anh từ đáy lòng có thể làm ra tác phẩm xuất sắc như vậy. Đặc biệt là sau khi nghe được Phó Chước được trường cử đi học nghiên cứu sinh, Thẩm Quế Văn càng cảm thấy chàng trai này rất ưu tú.

Tuy rằng Thẩm Quế Văn từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, nhưng bà vẫn tin tưởng vào tình yêu. Đều là người từng trải, lúc bà rơi vào bể tình năm đó cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng so sánh với nhau thì bà cảm thấy ánh mắt của con gái tốt hơn mình năm đó rất nhiều.

Trên đường trở về, Thẩm Quế Văn lại nhắc tới Phó Chước với Thẩm Thư Dư lần nữa, bà đột nhiên hơi tò mò hỏi: “Hai đứa quen biết nhau thế nào?”

Nhắc tới quá trình hai người quen nhau cũng khiến người ta dở khóc dở cười. Thẩm Thư Dư không giấu giếm điều gì, cô kể lại nguyên nhân hậu quả mình và Phó Chước quen nhau với mẹ.

Sau cùng Thẩm Thư Dư còn nhắc tới việc mình ở lại một mình trong phòng tập thiếu chút nữa bị người ta làm nhục, Thẩm Quế Văn bị hù dọa toát ra mồ hôi lạnh: “Sao con không nói chuyện này với mẹ?”

“Con sợ mẹ và ông bà lo lắng.” Thẩm Thư Dư cúi đầu nhìn ngón tay mình, “Khoảng thời gian đó trạng thái tinh thần của con không tốt lắm, sau đó Phó Chước giúp con liên hệ với bác sĩ tâm lý, con đã điều trị mấy tháng.”

Sắc mặt Thẩm Quế Văn hoàn toàn lạnh như băng.

Thẩm Thư Dư tưởng rằng bởi vì mình không nói chuyện kia mà mẹ giận, cô vội nói: “Mẹ, lần đó may mà có Phó Chước kịp thời cứu giúp, hơn nữa người kia cũng bị nhà trường đuổi học, hiện tại con không có vấn đề gì.”

Thẩm Quế Văn lắc đầu, bà vươn tay sờ đầu Thẩm Thư Dư, thở dài nói: “Chuyện của mẹ và ba để lại không ít ám ảnh trong lòng con phải không?”

Thẩm Thư Dư nghe vậy ngẩn ra.

Thẩm Quế Văn nói: “Bạo lực gia đình ảnh hưởng sâu sắc đến sự phát triển của trẻ con, khi đó mẹ cố chấp lên tòa án ly hôn với ba con cũng là vì con. Nhưng mẹ không ngờ tổn thương này lại ẩn náu trong lòng con.”

“Mẹ, con không sao.” Thẩm Thư Dư cười ngọt ngào với mẹ, “Hồi cuối tháng sáu bác sĩ tâm lý khám lại cho con lần nữa, ông ấy nói hiện tại con khôi phục rất khá.”

Thẩm Quế Văn nghe vậy vui mừng gật đầu.

Một hồi lâu sau, bà nói với Thẩm Thư Dư: “Thay mẹ cảm ơn Phó Chước.”

= = =

Sau khi tiễn Thẩm Thư Dư và Thẩm Quế Văn, Phó Chước một mình ngồi trong phòng chờ máy bay, trong lòng luôn có nỗi buồn loáng thoáng.

Đầu tháng bảy khi Thẩm Thư Dư về nhà hai tuần nghỉ ngơi Phó Chước đã ầm ĩ không chịu nổi, nếu không phải bên anh bận bịu đủ việc thì đoán chừng không chống nổi một tuần sẽ chạy tới tìm Thẩm Thư Dư. Từ đầu tháng tám tới đầu tháng chín mới nhập học, còn một tháng trời hai người không gặp mặt nhau, chỉ cần nghĩ đến đây Phó Chước cảm thấy giày vò hơn ai hết.

Khi tiếng loa phóng thanh nhắc nhở lần nữa chuyến bay anh ngồi sắp cất cánh thì Phó Chước ngược lại đi làm thủ tục đổi vé.

Ở một bên khác, Thẩm Thư Dư và mẹ cũng sắp hạ cánh. Sau khi hạ cánh phải ngồi chuyến xe một tiếng mới có thể tới huyện An Hồng, khi hai mẹ con về nhà thì đúng lúc tới giờ ăn cơm.

Ăn xong bữa tối, Thẩm Thư Dư nhận được tin nhắn của Phó Chước.

Phó Chước: [Buổi tối em có thể ra ngoài không?]

Thẩm Thư Dư như là nhìn thấy bí mật mà người khác không được biết, cô vội vàng đi nhanh vào phòng. Trong đầu cô kêu vù vù, trực giác chỉ có một loại khả năng, nhưng lại cảm thấy quá điên cuồng. Trái tim cô đập thình thịch, cảm thấy vừa mừng vừa sợ lại ngọt ngào.

Tiểu Ngư Nhi: [Anh tới An Hồng rồi hả?]

Phó Chước: [Ừ.]

Tiểu Ngư Nhi: [Trời ơi, sao anh không nói với em.]

Phó Chước: [Anh ngồi chuyến bay sau em đi thẳng tới.]

Phó Chước: [Bất ngờ không?]

Tiểu Ngư Nhi: [Bất ngờ.]

Tiểu Ngư Nhi: [thẹn thùng.jpg]

Lần này sau khi Thẩm Thư Dư kết thúc thi đấu, Phó Chước hoàn toàn chưa từng có thời gian ở riêng với cô, ngay cả khi lén lút muốn thân mật ở hậu trường cũng bị mẹ vợ tương lai bắt tại trận. Trong lòng anh ngứa ngáy, cứ cảm thấy khó chịu nếu không được nói chuyện tử tế với cô.

Thẩm Thư Dư muốn ra ngoài vào buổi tối đương nhiên không có vấn đề lớn gì. Cô vốn định bịa đặt lý do tìm bạn học, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nói ra chuyện Phó Chước đến huyện An Hồng với mẹ.

Thẩm Quế Văn nghe xong có hơi bất ngờ, bà nói: “Cậu ấy đặc biệt tới à?”

“Vâng.” Thẩm Thư Dư hơi ngượng ngùng đỏ mặt.

“Con đi đi.” Thẩm Quế Văn cười nhẹ, “Thuận tiện bảo cậu ấy trưa mai đến nhà ăn bữa cơm.”

“Dạ.”

Buổi tối khi Thẩm Thư Dư gặp Phó Chước, cô bèn nói với anh chuyện mẹ mời anh tới ăn cơm, ai ngờ anh nghe xong cả người lập tức không ổn.

“Gặp mẹ vợ khiến tinh thần anh suy nhược.” Phó Chước ôm Thẩm Thư Dư vừa gặm vừa cắn, trong lòng rối rắm không cần nói cũng biết.

Thẩm Thư Dư vươn tay sờ đầu Phó Chước, giống như vỗ về chú chó ngao, cô nói: “Mẹ em còn bảo em cảm ơn anh đấy.”

Phó Chước ngẩng đầu, hôn chụt lên môi Thẩm Thư Dư hỏi: “Cảm ơn cái gì?”

Thẩm Thư Dư kể lại hôm nay nói chuyện với mẹ trên máy bay cho Phó Chước nghe, anh nghe xong lại mất tự nhiên. Anh vùi đầu trước ngực cô hít sâu một hơi, sau đó lẩm bẩm: “Cái đó có gì cảm ơn chứ, đều là việc anh nên làm.”

Hình như anh lại mắc cỡ rồi.

“Không có gì là anh nên làm cả.” Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thư Dư quấn đuôi tóc của Phó Chước, “Chúng ta không thân thuộc cũng chẳng quen biết, anh không cần phải trao ra nhiều như vậy.”

Phó Chước nghe xong trong lòng không vui, anh làm như trừng phạt cắn lên môi Thẩm Thư Dư: “Em là vợ anh, anh không trao ra cho em thì cho ai hả?”

“Ai là vợ anh chứ.” Thẩm Thư Dư thẹn thùng không thôi.

“Em là vợ anh đó.” Phó Chước tỏ vẻ dĩ nhiên, anh lại lớn tiếng nói lần nữa, “Thẩm Thư Dư là vợ của Phó Chước.”

Thẩm Thư Dư xấu hổ đến mức khuôn mặt muốn nhỏ máu, cô vội vàng bịt miệng Phó Chước: “Anh đừng có lớn tiếng được không, cách âm của khách sạn có tốt không?”

Phó Chước cười nhăn nhở, lòng bàn tay to lớn vuốt ve trên người Thẩm Thư Dư: “Vậy chúng ta thử xem hiệu quả cách âm có được không nhé?”

= = =

Hôm sau Phó Chước đúng hẹn tới nhà Thẩm Thư Dư. Anh mua bao lớn bao nhỏ, cân nhắc kỹ càng về quà tặng cho ông ngoại bà ngoại và mẹ vợ, đương nhiên anh cũng phải cân nhắc về quà cho Thẩm Thư Dư.

Nhưng khi chọn quà cho Thẩm Thư Dư, Phó Chước suy nghĩ hơn nửa buổi.

Trong thời gian hẹn hò với Thẩm Thư Dư, Phó Chước gần như cứ cách một khoảng thời gian là mua quà tặng cô. Son môi túi xách thịnh hành hiện nay anh đương nhiên muốn tặng, cũng tặng không ít trang sức, chỉ là Thẩm Thư Dư luôn đặt ở biệt thự của anh chưa bao giờ dùng thôi.

Phó Chước đến nhà Thẩm Thư Dư sớm, vì thế bị ông ngoại bà ngoại ở đối diện vây xem.

Trong quá trình ông ngoại bà ngoại ép hỏi Thẩm Thư Dư, sự hiểu biết về anh của hai cụ cũng không ít, anh vẽ tranh viết chữ đều đẹp, hai cụ còn đặc biệt xem một ít tác phẩm của anh. Bà ngoại không phải lần đầu gặp Phó Chước, ông ngoại thì là lần đầu tiên. Nhưng trước khi gặp Phó Chước, ông ngoại đã tỏ ra có ấn tượng rất tốt đối với đứa trẻ chưa từng gặp mặt này. Tuy nhiên sau khi gặp anh, ông ngoại lại im lặng. Quả thật ông cụ khó mà chấp nhận cánh tay xăm đầy hình của Phó Chước.

Mặc dù thời buổi này xăm hình không phải chuyện gì lạ, nhưng xăm đầy trên cánh tay như vậy, ít nhiều vẫn gây chú ý cho người khác. Huống hồ ông ngoại của Thẩm Thư Dư là người của thế hệ trước, ông cụ càng không có thiện cảm đối với hình xăm.

Sáng sớm hôm nay Phó Chước đặc biệt đi mua một bộ quần áo chỉnh tề, tổng thể là kiểu người lớn thích. Nhưng lúc này anh hận không thể ẩn hết hình xăm trên cánh tay mình. Trước đây anh thề thốt nói không hối hận xăm lên những cái ấy trên cánh tay, nhưng khi thật sự đối diện với người lớn, chỉ có anh biết đau đớn trong đó. Cho nên nói muốn xăm hình thì phải suy nghĩ cẩn thận, không làm tốt thì không cưới được vợ.

Trò chuyện chưa được một lát thì đồ ăn bưng lên bàn.

Hôm nay Thẩm Quế Văn hiếm khi đích thân xuống bếp, bà săn sóc mời Phó Chước qua ngồi.

Phó Chước rất khuôn phép, chủ nhà chưa lên bàn anh tuyệt đối không lên bàn, chủ nhà chưa động đũa, anh tuyệt đối sẽ không nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn.

Thẩm Thư Dư ở bên cạnh vẫn cố gắng nhịn cười, cô biết trong lúc riêng tư anh là người thế nào, vậy nên cô biết lúc này anh khẩn trương bao nhiêu. Hai người ngồi cạnh nhau, cuối cùng Thẩm Thư Dư lén sờ đùi Phó Chước ở dưới, ý bảo anh thả lỏng một tí.

Món ăn gia đình của nhà họ Thẩm rất hợp khẩu vị của Phó Chước. Hôm nay anh chưa kịp ăn sáng, lúc này ăn hết hai bát cơm đầy. Thẩm Quế Văn hiếm khi xuống bếp thấy vậy rất vui mừng, bà luôn nói với Phó Chước thích thì ăn nhiều một chút, nhất thiết đừng khách sáo. Phó Chước không khách sáo kết quả là ăn no căng.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Phó Chước lật đật đi mua một vỉ thuốc giúp tiêu hóa rồi uống vào ba viên, Thẩm Thư Dư ở bên cạnh thấy thế bèn dở khóc dở cười: “Anh nói đi, mẹ em bảo anh ăn nhiều thì anh muốn ăn cho đến khi nôn ra mới thôi à?”

Phó Chước xua tay: “Là bản thân anh không thể khống chế, lâu rồi anh không được ăn món ăn mẹ nấu.”

Thẩm Thư Dư nghe vậy trong lòng chợt nhói đau. Cô vươn tay vỗ lưng Phó Chước, trấn an: “Vậy sau này anh hãy đến thường xuyên.”

“Ừ.” Phó Chước gật đầu, anh lấy ra một cái hộp nhung nhỏ trong túi đưa cho Thẩm Thư Dư, “À, quà của em.”

“Anh lại mua gì nữa thế?” Thẩm Thư Dư nói một đằng nghĩ một nẻo, cô nhận lấy hộp quà.

Cô mở ra xem, bên trong lại là một chiếc nhẫn.