Phương Giác nghe vậy động lòng.

Thẩm Thư Dư nói tiếp: “Cậu có phải nên nắm chắc cơ hội không.”

Phương Giác nghe vậy, đầu óc nóng lên lấy can đảm đứng dậy.

Thẩm Thư Dư giật mình bởi động tác của Phương Giác, cô nói trong lòng có phải mình hơi quá rồi không, thế là cô giữ lại Phương Giác: “Cái đó, có cần suy nghĩ kỹ không.”

“Không cần nghĩ ngợi. Tớ thấy cậu nói rất đúng, tớ phải nắm chắc cơ hội.”

Không chờ Thẩm Thư Dư ngăn cản nữa, Phương Giác đã xoay người đi ra phòng học. Thẩm Thư Dư cũng sốt ruột trong lòng, cô vội vàng đuổi theo.

Quả nhiên như Phương Giác dự đoán, Vu Hiểu Phong quả thật đến nhà vệ sinh. Phương Giác vừa tới cửa nhà vệ sinh chưa được một lát thì trông thấy Vu Hiểu Phong từ phòng vệ sinh nam đi ra đang rửa tay.

“Đàn anh Hiểu Phong!” Phương Giác đi qua gọi người.

Vu Hiểu Phong đang rửa tay nghe được Phương Giác gọi, anh ta vội vàng nghiêng đầu: “Ồ, đàn em tìm tôi có việc à?”

Lúc Thẩm Thư Dư chạy tới thì nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Vu Hiểu Phong, mà Phương Giác thì đứng ngược hướng Vu Hiểu Phong cách đó không xa.

“Đàn anh Hiểu Phong, hiện tại nhiệt độ thay đổi thất thường, anh phải để ý sức khỏe nhiều hơn.” Phương Giác tỏ vẻ nghiêm túc nói.

Vu Hiểu Phong ngẩn ra, sắc mặt ngỡ ngàng gật đầu.

Vừa rồi bị Phương Giác gọi, anh ta còn tưởng rằng có phải mình nợ cô nàng cái gì còn chưa trả không. Đầu óc xoay vòng mấy lần mới khẳng định hình như mình chưa từng đắc tội tới Phương Giác.

Phương Giác tựa như hóa thân của sứ giả chính nghĩa, hôm nay cô mặc một chiếc áo choàng, cơn gió thổi qua làm áo choàng của cô bay lên. Cộng thêm vẻ mặt đầy khí thế của cô, người không biết còn thật sự cho rằng Vu Hiểu Phong đã làm chuyện xấu gì.

Vu Hiểu Phong còn chờ Phương Giác nói tiếp, cô lại xoay người lòng bàn chân như bôi dầu trực tiếp đi mất.

“???”

Tình huống gì đây?

Vu Hiểu Phong muốn hỏi một chút nhưng đã không còn kịp, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Thư Dư ở một bên, anh ta nghi hoặc hỏi: “Là sao hả?”

Thẩm Thư Dư nhoẻn miệng cười với Vu Hiểu Phong, lòng bàn chân như bôi dầu cũng chạy mất.

Sau khi tới phòng học Thẩm Thư Dư thấy Phương Giác nằm bò trên bàn che mặt mình.

Thẩm Thư Dư vươn tay xoa đầu Phương Giác, hỏi cô: “Sao thế?”

“A! Tớ vô dụng quá đi.” Phương Giác rầu rĩ nói.

Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thư Dư vỗ nhẹ trên lưng Phương Giác, cô định an ủi bạn thân một chút: “Tại sao cậu nói mình vô dụng?”

“Tớ ngay cả tỏ tình cũng không dám đi…” Phương Giác nói xong muốn khóc, “Từ kỳ nghỉ đông tới giờ tớ đã nghĩ rất nhiều lần, cậu dám mạnh dạn tỏ tình với Phó đại thần, tớ thì đến nay vẫn chưa có hành động mang tính thực chất.”

Thẩm Thư Dư nhất thời còn chưa biết làm sao tìm từ, nhưng trong đầu cô lại nhớ tới cảnh tượng ngày đó mình đi tìm Phó Chước tỏ tình.

Sau này nhớ lại việc đó, Thẩm Thư Dư đều cảm thấy rất khó tin.

Chuyện tỏ tình đối với cô mà nói đời này chỉ có một lần, một lần chính là cả đời.

Phương Giác ngẩng đầu nhìn Thẩm Thư Dư nói: “Nếu tớ can đảm giống cậu thì tốt rồi.”

Thẩm Thư Dư lắc đầu: “Tình huống của chúng ta khác nhau, thực ra ngày đó khi tớ đi tỏ tình với Phó Chước, trong lòng tớ biết chỉ có một kết quả, cho nên tớ mới dám đi.”

Phương Giác nghe vậy càng muốn khóc hơn: “Tại sao tớ không gặp được bạn trai giống như Phó đại thần chứ!”

Thực ra Thẩm Thư Dư luôn biết mình rất may mắn. Nhớ lại từng hồi ức với Phó Chước, kể cả việc gặp mặt ba Phó Chước, tất cả đều khiến Thẩm Thư Dư hơi bất ngờ. Cô vốn tưởng rằng Phó Chước không phải người dễ ở chung, cũng cho rằng gia đình anh rất phức tạp. Nhưng cảm giác cho Thẩm Thư Dư hiện giờ chính là mọi việc đều rất tốt.

Bởi vì buổi sáng nán lại nên tối nay chín giờ hơn Phó Chước mới về nhà. Anh báo trước cho Thẩm Thư Dư đêm nay mình về trễ, thế nên cô không đến biệt thự của anh.

Buổi tối khi Phó Chước trở về còn đặc biệt đến ký túc xá nữ một chuyến tìm Thẩm Thư Dư, sau khi xác nhận sức khỏe của cô không còn gì đáng ngại anh mới yên tâm rời khỏi.

Trong khoảng thời gian này Phó Chước rất bận rộn, liên tục mấy buổi tối đều là chín giờ hơn mới có thể trở về gặp mặt Thẩm Thư Dư một lần.

Trong lúc anh bận bịu cô cũng coi như không rảnh, bởi vì sắp đến kỳ nghỉ, mọi người đều thả lỏng trước kỳ nghỉ ngắn hạn. Rất nhanh thôi sẽ nghênh đón kỳ nghỉ tiết thanh minh.

Dựa theo kế hoạch, Phó Chước cùng Thẩm Thư Dư trở về huyện An Hồng. Nhưng vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Thẩm Thư Dư nhận được điện thoại của chị họ Thẩm Cửu Cửu.

Hóa ra Thẩm Cửu Cửu cũng định nhân dịp này quay về huyện An Hồng.

Thẩm Thư Dư ở trong điện thoại khéo léo từ chối Thẩm Cửu Cửu, ngược lại bị chị ấy nghe ra manh mối. Thẩm Cửu Cửu truy hỏi Thẩm Thư Dư: “Em cùng bạn trai trở về à?”

Thẩm Thư Dư ấp úng, cuối cùng dứt khoát thẳng thắn, nhưng cô vẫn bảo Thẩm Cửu Cửu thay mình giữ bí mật trước.

“Miệng chị không rộng thế đâu.” Thẩm Cửu Cửu cười nói, “Cơ mà hôm nào giới thiệu bạn trai em cho chị nhé.”

Lại nói sau khi Thẩm Cửu Cửu đến thành phố Phong Châu thì cũng bận rộn việc trù hoạch trung tâm đào tạo, ở đây lâu rồi cũng chưa hẹn Thẩm Thư Dư ra ngoài trò chuyện ăn bữa cơm. Vì thế trong lòng Thẩm Cửu Cửu rất băn khoăn, dù sao chị ấy là chị của Thẩm Thư Dư, đến nơi Thẩm Thư Dư không có người thân chăm sóc, chị ấy nên quan tâm nhiều hơn.

Thẩm Cửu Cửu nghĩ thầm, chờ đến khi việc trung tâm đào tạo sắp xếp ổn thỏa, tới lúc đó có thời gian rảnh sẽ tìm Thẩm Thư Dư chơi.

= = =

Sáng sớm kỳ nghỉ ngắn hạn, Thẩm Thư Dư cùng Phó Chước ngồi tàu cao tốc quay về huyện An Hồng.

Lúc ở trên xe Phó Chước vô tình nhắc tới mấy hôm nay gần như chỉ ngủ ba bốn tiếng, anh còn nói mỗi tối sau khi rời khỏi trường anh liền về thẳng phòng làm việc, căn bản không quay về biệt thự của mình để ngủ.

Thẩm Thư Dư nghe xong thương anh vô cùng, cô hỏi: “Sao anh bận thế?”

Phó Chước tựa vào ghế hạng thương gia nắm tay Thẩm Thư Dư nói: “Đã xác nhận kịch bản phim, cho nên dạo này anh đang bận tuyển người. Kế hoạch ban đầu là tuyển một ekip ba trăm người, bởi vậy anh cũng bận việc chọn văn phòng mới.”

“Cần nhiều người thế à?” Thẩm Thư Dư quá đỗi kinh ngạc, “Một bộ phim điện ảnh cần nhiều người vậy, chỉ tiền lương một tháng thôi cũng nhiều lắm phải không?”

Phó Chước vuốt ve tay Thẩm Thư Dư: “Chuyện tiền bạc không cần lo lắng, có người ra tay hào phóng, đầu tư thẳng một tỷ đồng.”

“Lợi hại thế à.” Thẩm Thư Dư càng cảm thấy kinh ngạc hơn.

Người dân bình thường muốn kiếm được một tỷ phải mất mấy đời mới kiếm được.

Phó Chước cười cười: “Đừng để Phó Úy Tư nghe được lời này của em, ổng vừa nghe người khác khen thì sẽ vểnh cái đuôi lên ngay.”

Thẩm Thư Dư nhớ tới có một lần ở rạp chiếu phim nghe được Phó Chước nói chuyện đầu tư với người ta qua điện thoại.

Cô tò mò hỏi anh: “Các anh làm một bộ phim hoạt hình điện ảnh phải mất bao lâu thế?”

Phó Chước nói: “Trước mắt kế hoạch là ba năm. Chờ anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì bộ phim hoạt hình điện ảnh này cũng là tác phẩm tốt nghiệp của anh. Có điều cái này cũng khó nói, có lẽ phải cần bốn năm hoặc là năm năm. Hiện tại phòng làm việc còn đang tiến hành cải biên hoạt hình ‘Phúc Tinh A Tài’, phim hoạt hình ‘Phúc Tinh A Tài’ thì sẽ mau hơn một tí, dự tính là kỳ nghỉ hè năm nay bắt đầu chiếu nhiều kỳ.”

Là bạn gái của Phó Chước, Thẩm Thư Dư may mắn được xem trước bản hoạt hình “Phúc Tinh A Tài”.

Nghĩ đến tương lai Phó Chước sẽ hoàn thành tất cả mục tiêu này, trong lòng Thẩm Thư Dư đột nhiên rất cảm động. Nhưng đồng thời cô cũng ra lệnh cho anh hiện tại lập tức nhắm mắt đi ngủ: “Nếu em biết tối qua anh phải thức gần cả đêm thì đánh chết cũng không cho anh đến.”

Phó Chước nhoẻn miệng cười vô hại: “Anh biết nếu em biết anh thức suốt đêm thì khẳng định không cho anh đến, bởi vậy trước đó có đánh chết anh cũng chẳng dám nói.”

Thẩm Thư Dư tức giận trừng mắt liếc Phó Chước, cô vươn tay che mắt anh: “Anh mau ngủ một giấc đi, còn chặng đường ba tiếng đó.”

Phó Chước cầm tay Thẩm Thư Dư đặt trên môi mình hôn một cái, anh quả thật không nhịn được buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.

Thẩm Thư Dư nhàn rỗi đến chán, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của Phó Chước hồi lâu. Bạn trai của cô có một khuôn mặt cương nghị, nhưng anh cũng có một trái tim tinh tế. Anh có thể che mưa chắn gió cho cô, cũng có thể vẽ một bức tranh thủy mặc đẹp nhất.

Hiện tại Thẩm Thư Dư không lúc nào là không cảm thấy may mắn.

Kỷ nghỉ này đối với Phó Chước coi như được thả lỏng, mấy hôm nay anh theo Thẩm Thư Dư đến huyện An Hồng, nhưng cô vì chuyện trong nhà không có thời gian dành cho anh, anh liền một mình ở khách sạn ngủ.

Anh rất ngoan, Thẩm Thư Dư nói cái gì thì là cái đó.

Trong lúc Phó Chước nghỉ ngơi, Thẩm Thư Dư dành thời gian cùng ông bà ngoại trở về quê tế tổ.

Khi tế bái tổ tiên, Thẩm Thư Dư không hề bất ngờ gặp được chị họ Thẩm Cửu Cửu và anh rể Hạ Thần.

Nhìn thấy chị họ và anh rể, Thẩm Thư Dư lễ phép chào một tiếng, sau đó ngoài ý muốn nhìn thấy một vệt đỏ trên cổ Thẩm Cửu Cửu.

Nếu nói trước kia Thẩm Thư Dư đơn thuần, hiện tại cô đã khác. Sau khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ Thẩm Cửu Cửu, Thẩm Thư Dư thế mà đỏ mặt trong phút chốc.

Thực ra vị trí dấu hôn ở dưới cổ một tí, không nhìn kỹ thì không thấy được, khi Thẩm Cửu Cửu khom lưng Thẩm Thư Dư mới vô tình nhìn thấy. Cô lại nhìn sang anh rể, hình như từ đầu đến đuôi trong mắt anh ấy cũng chỉ có hình bóng của chị họ.

Ánh mắt này không lừa được người khác, Thẩm Thư Dư cũng là cô gái đang yêu, hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt này đại diện cho điều gì.

Cùng ngày tế tổ chấm dứt, Thẩm Thư Dư bèn trở lại huyện An Hồng, chuyện đầu tiên trở về chính là đến khách sạn tìm Phó Chước.

Ông bà ngoại và mẹ cũng đi theo trở về, trên đường đi còn hỏi Thẩm Thư Dư buổi tối muốn ra ngoài ăn lẩu không, nhưng cô chẳng hề nghĩ ngợi nói dối buổi tối cùng bạn học hồi trước đi ăn cơm.

Người trong nhà không sinh nghi, chỉ là sau đó Thẩm Thư Dư càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với Phó Chước, cô nên thẳng thắn với người trong nhà. Ban đầu cô thật sự có quyết định nói thật, nhưng bởi vì hôm nay tế tổ gặp được chị họ, bà ngoại cùng mấy người họ hàng nói nhiều vài câu. Ý chính là yêu đương lãng phí thời gian lãng phí tình cảm, thời đại học vẫn nên tập trung vào việc học hành, con gái tốt nghiệp rồi thì không lo đến việc cưới xin. Lúc ấy nói xong bà ngoại còn đặc biệt hỏi Thẩm Thư Dư có yêu đương không.

Lúc đó rất nhiều họ hàng cùng nhau tế tổ, Thẩm Thư Dư trả lời theo bản năng: “Không có.”

Khi Thẩm Thư Dư đến khách sạn thì đã gần năm giờ, cô không bấm chuông cửa mà trực tiếp gọi điện thoại cho Phó Chước.

Phó Chước mang đầu tóc bù xù đi ra mở cửa, khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thư Dư anh bèn duỗi ra cánh tay dài ôm cô vào lòng.

Bởi vì trước đó anh nói muốn nuôi tóc dài để Thẩm Thư Dư xem thử, thế là anh vẫn chưa cắt tóc. Đến giờ quả thật dài ra không ít, nhưng chẳng hề giống dáng vẻ như cô tưởng tượng, ngược lại thoạt nhìn càng hoang dã hơn.

Có một số khí chất tỏa ra trên người có lẽ kiểu tóc cũng khó mà thay đổi.

Thẩm Thư Dư vươn tay sờ mặt Phó Chước, cười hỏi anh: “Anh ngủ đủ chưa?”

Phó Chước gật đầu, anh vùi đầu trên cổ Thẩm Thư Dư cọ cọ: “Sao em đi lâu thế?”

“Em xin lỗi.”

“Cái này có gì xin lỗi chứ.” Phó Chước dùng một tay bế Thẩm Thư Dư lên bệ cửa sổ, “Em xem hướng này có thể nhìn thấy nhà em ở bên kia.”

Phó Chước ở tầng hai mươi sáu của khách sạn.

Từ vị trí này quả thật có thể nhìn thấy nhà của Thẩm Thư Dư.

Nhìn một lúc, Thẩm Thư Dư nói thẳng ra việc mình chưa nói với người nhà về mối quan hệ với anh. Phó Chước ngược lại chẳng hề để ý, nhưng trong lòng Thẩm Thư Dư lại đầy băn khoăn.

Nghĩ đến Phó Chước hào phóng giới thiệu ba mình với cô, nhưng cô lại không thể giới thiệu với người nhà của mình về sự tồn tại của anh, cô cứ cảm thấy mình đối xử tệ với anh.

Cô làm như an ủi kéo tay anh đong đưa: “Em dẫn anh đi ăn món ngon được không? Còn món đậu phụ thối ăn lần trước nữa, em nhớ anh rất thích ăn.”

Phó Chước vừa tỉnh ngủ không để ý mà lắc đầu, trông biếng nhác lại ngoan ngoãn, anh cúi người hôn chụt môi cô một cái hỏi: “Anh ăn em được không?”