Tám giờ ba mươi tối.

Thẩm Thư Dư cùng Phương Giác cầm khăn và giẻ lau quét dọn phòng ký túc thu xếp hành lý.

Hơn một tháng không ai ở, trong phòng có không ít bụi bặm, cũng chẳng biết chúng từ đâu ra, rõ ràng trước khi rời khỏi trường đã quét dọn sạch sẽ rồi.

Thẩm Thư Dư buổi chiều về muộn, sau đó lại trực tiếp đi ăn cơm với Phó Chước ở căn tin, gần như là vừa bỏ xuống hành lý là ra ngoài.

Lúc này Phương Giác đang lau nhà, vừa lau còn không quên hỏi Thẩm Thư Dư: “Vậy cậu trả lời thế nào?”

Thẩm Thư Dư đang cầm giẻ lau bàn, cô hắng giọng nói: “Tớ từ chối anh ấy.”

“Mợ nó! Thẩm Thư Dư cậu trâu bò lắm!” Phương Giác đứng thẳng lưng, “Bắn pháo hoa, còn hoa tươi đầy cốp xe, dưới tình huống thế này cậu cũng có thể từ chối được?”

Da đầu Thẩm Thư Dư run lên. Cô gần như kể lại mọi chuyện xảy ra trong thời gian này với Phương Giác, chỉ là không nói đến cô và Phó Chước đã hôn nhau.

Nhớ lại mọi chuyện vào tối giao thừa, cảm giác tựa như một giấc mộng.

Phương Giác đi thẳng qua đè lên vai Thẩm Thư Dư lung lay: “Người đó là đàn anh Phó Chước mà! Cũng là tác giả truyện tranh Tam Vô mà cậu thích nhất! Cậu tỉnh táo một chút được không!!!!”

Thẩm Thư Dư đương nhiên có thể cảm nhận được sự kích động của Phương Giác. Nhưng mà ván đã đóng thuyền, cô cũng không biết có thể làm gì bây giờ.

Phương Giác thở dài: “Vậy hôm nay thì sao? Là thế nào hả?”

Thẩm Thư Dư nghĩ nghĩ, nói: “Tớ…”

“Hở?” Phương Giác nhướng mày nhìn Thẩm Thư Dư.

“Trong lòng tớ rất loạn.” Bàn tay cầm giẻ lau bàn của Thẩm Thư Dư càng dùng sức hơn, “Tớ thật sự muốn từ chối anh ấy, nhưng anh ấy cứ ở mãi trong đầu tớ không thể xóa bỏ. Nhưng mà Phương Giác, giữa tớ và anh ấy có rất nhiều điều không thể, bọn tớ hoàn toàn là người ở thế giới khác biệt.”

“Cái gì không thể chứ? Cậu đã thử chưa mà nói không thể? Còn cái gì người của thế giới khác biệt, chẳng lẽ anh ấy là người sao Hỏa à?”

Thẩm Thư Dư nghe vậy vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh ấy thật sự là người sao Hỏa thì tốt rồi.”

Vậy cô căn bản không cần suy nghĩ mà từ chối thẳng thừng.

Phương Giác không nhịn được sốt ruột thay Thẩm Thư Dư: “Trai chưa vợ gái chưa chồng, chỉ là yêu đương thôi mà cậu cứ do dự như vậy, nếu tương lai nói về chuyện cưới xin thì lẽ nào cậu muốn thiết lập ba trăm cửa khẩu hả?”

“Đâu có khoa trương như vậy.” Có điều nói đến chuyện cưới xin, Thẩm Thư Dư không khỏi nghĩ tới chị họ Thẩm Cửu Cửu của mình. Thẩm Cửu Cửu và Hạ Thần quả là kết hôn chớp nhoáng, nhưng lại khiến mọi người hâm mộ.

Sau đó Phương Giác còn nói: “Thực ra tớ cũng có thể hiểu cậu, dù sao cậu không có kinh nghiệm yêu đương, có băn khoăn là việc bình thường. Nhưng tớ thấy rõ ràng hiện tại cậu không thể buông xuống đàn anh Phó Chước, nếu trong lòng mình thích thì tại sao không đi thử một lần?”

Lời này của Phương Giác khiến Thẩm Thư Dư ngẩn ra.

Nếu trong lòng thích…

Thẩm Thư Dư chưa từng nghĩ đến từ thích này, hiện tại cô như hoàn toàn tỉnh ngộ, cô thích Phó Chước.

Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào cô đã thích Phó Chước chứ?

Những lời này khiến lòng Thẩm Thư Dư không thể bình tĩnh thật lâu.

Chờ thu dọn mọi thứ ổn thỏa thì đã mười giờ hơn. Đêm nay không kiểm tra phòng nên cũng không tắt đèn, thế là sau khi hai cô gái tắm xong thì làm tổ trên giường nói chuyện phiếm.

Lâu rồi không gặp mặt, dù thường xuyên trò chuyện qua mạng nhưng dù sao cũng không giống như mặt đối mặt. Nói tới cuối cùng, đề tài chuyển sang chuyện Phương Giác muốn đi tỏ tình.

Phương Giác ấp úng, đỏ mặt nói với Thẩm Thư Dư: “Ngày mai đàn anh Hiểu Phong tới trường, tớ định sẽ đi tỏ tình.”

Thẩm Thư Dư nghe xong trong lòng cũng có chút kích động, cô vội hỏi: “Cậu định tỏ tình như thế nào?”

“Tớ đã nghĩ rồi, đi thẳng tới trước mặt anh ấy, sau đó nói: đàn anh Hiểu Phong, em thích anh.” Phương Giác đáp.

Thẩm Thư Dư nhíu mày: “Cứ vậy thôi?”

“Ừm, không thì thế nào?”

Thẩm Thư Dư nói: “Chẳng lẽ không có trường hợp bối cảnh à? Ví dụ như ở phòng học chỉ có hai người?”

Phương Giác nói: “Địa điểm ở đâu cũng chẳng sao, tớ chỉ muốn nói với anh ấy tớ thích anh ấy là được rồi.” Nói xong cô bạn trợn mắt nhìn Thẩm Thư Dư, “Ai giống cậu chứ, người ta tỏ tình với cậu vừa có hoa tươi lại bắn pháo hoa, cậu thì thỏa mãn rồi, thế mà còn không chấp nhận người ta.”

Thẩm Thư Dư nghe vậy đỏ mặt, rụt vào trong chăn.

Lâu ngày không ở phòng ký túc, khi tới hồi chiều Thẩm Thư Dư lại cảm thấy mình chỉ mới nghỉ ngày hôm qua. Đồ đạc trong trường không hề thay đổi, kể cả từng thứ trong phòng ký túc. Dường như thời gian dừng lại vào cuối kỳ, tất cả đều khiến người ta cảm thấy quen thuộc như vậy.

Thẩm Thư Dư nằm trong ổ chăn nhìn thấy tin nhắn Phó Chước gửi tới, lòng cô tê dại từng đợt.

Phó Chước nói:

[Vào ngày 29 tháng 2 sinh nhật tôi, em cho tôi một đáp án được không.

Mấy hôm nay tôi sẽ không làm phiền em, tôi sẽ để em suy nghĩ kỹ lưỡng. Nếu em thật sự không muốn, tôi sẽ không ép em nữa.

Thậm chí…sau này cũng sẽ không làm phiền em một phút nào nữa.]

Lời nói của Phó Chước không hiểu sao khiến Thẩm Thư Dư mang cảm giác thê lương.

Trong lòng cô có một âm thanh đang kêu gào: Đồng ý với anh ấy! Đồng ý với anh ấy! Đồng ý với anh ấy đi!

Thẩm Thư Dư cắn nhẹ môi mình, khi nhắm mắt lại cảm giác hôn Phó Chước vẫn còn rõ ràng trước mắt. Thậm chí cô có thể nhớ tới anh liếm bờ môi mình, mút vào đầu lưỡi của mình như thế nào…

Nhớ lại cảm giác này vẫn bá đạo như vậy, dường như để lại dấu vết sâu sắc trong trái tim cô.

Bỗng nhiên Phương Giác ở bên kia nói: “Tiểu Thư à, cậu đã hôn môi chưa?”

Thẩm Thư Dư chợt sặc một cái.

Phương Giác tỏ vẻ đầy hứng thú: “Trong sách nói cảm giác hôn môi rất tuyệt vời, không biết là thật hay giả.”

Thẩm Thư Dư nghe vậy trong đầu bất giác nghĩ đến nụ hôn với Phó Chước, cô nói lí nhí: “Chắc là thật đó.”

Phương Giác thở dài: “Khi nào tớ mới có thể cảm nhận được mùi vị hôn môi đây? Thật muốn hôn môi quá đi!”

Thẩm Thư Dư: “…”

= = =

Hôm sau là chủ nhật, thời tiết vẫn rất tốt.

Thẩm Thư Dư và Phương Giác ngủ nướng tới mười giờ mới thức dậy, sau khi rời giường Phương Giác trang điểm ăn diện.

Nghĩ tới hôm nay có thể gặp được đàn anh Hiểu Phong hơn một tháng chưa gặp, Phương Giác muốn lấy ra nỗ lực trăm phần trăm để ăn diện.

Là sinh viên của ngành Nghệ thuật, trang điểm gần như là việc mà mỗi cô gái đều biết làm. Trong ngăn tủ của từng cô gái ít nhiều sẽ có đồ trang điểm. Thường ngày Phương Giác cũng trang điểm nhẹ, sau khi làm xong cả người quả thật trông rất có tinh thần.

Nhưng nói đến trang điểm Phương Giác thật sự tức giận.

Thẩm Thư Dư ở bên cạnh tò mò cầm cây son môi của Phương Giác, hỏi: “Cái này cậu mới mua hồi tết à? Sao màu sắc không giống với mấy cái kia?”

Phương Giác giận thì giận, dù cô trang điểm ăn diện thế nào cũng kém hơn vị tiên nữ bên cạnh.

Tiên nữ ngay cả số màu son cũng không biết.

“Cái này khó mua lắm đó!” Phương Giác nói, “Là chị họ của tớ ở Mỹ mang về cho tớ, trong nước không tìm được hàng.”

Thẩm Thư Dư gật đầu nhẹ, đặt son môi về chỗ.

“Cậu không định trang điểm sao?” Phương Giác hỏi.

Thẩm Thư Dư cười: “Tớ không cần đâu.”

Ai cũng thích chưng diện, nhưng Thẩm Thư Dư thật sự không biết trang điểm. Cô là loại người ngay cả lông mày cũng không biết tỉa, nhưng ông trời lại cho cô cặp lông mày tự nhiên dường như đã được tỉa tỉ mỉ, đẹp đến mức khiến người thần phẫn nộ.

Thường ngày Thẩm Thư Dư nhiều lắm chỉ là thoa son, bờ môi cô vốn đã hồng hào, cộng thêm làn da trắng nõn quả thật không cần thoa son thêm. Làn da trắng thì thôi đi, nhìn gần hoàn toàn không có lỗ chân lông, càng khỏi nói tới mọc mụn gì đó.

Vào lúc kỷ niệm thành lập trường Phương Giác mới nhìn thấy Thẩm Thư Dư được trang điểm, trải qua sự chải chuốt của thợ trang điểm làm tóc, Thẩm Thư Dư trở nên càng tinh xảo hơn, quả thật giống như một con búp bê. Tiếc là hôm đó Thẩm Thư Dư bị người ta hắt thuốc màu từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng tẩy trang hết. Thẩm Thư Dư để mặt mộc không trang điểm lên biểu diễn cũng có thể xinh đẹp lấn át quần chúng, khiến người ta hâm mộ ghen tị.

Thân tiên nữ chính là nói những người như Thẩm Thư Dư.

Đối với việc xem người khác trang điểm Thẩm Thư Dư cũng cảm thấy thú vị, nhìn thấy Phương Giác trang điểm từng chút một từ từ trở nên xinh đẹp hơn, Thẩm Thư Dư không nhịn được khen bạn thân một tiếng: “Đẹp quá.”

Nhưng đối với Phương Giác lời khen của Thẩm Thư Dư quả thật là bắt nạt người ta.

Chờ Phương Giác trang điểm xong, khi hai người ra ngoài đúng lúc vào giờ cơm trưa.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, vừa tới căn tin liền trông thấy Vu Hiểu Phong.

Phương Giác hô lên một tiếng kích động, hai tay bóp chặt cánh tay Thẩm Thư Dư, cô bạn thầm thì: “Làm sao đây làm sao đây, chân tớ mềm nhũn rồi.”

Thẩm Thư Dư cổ vũ Phương Giác: “Đừng sợ đừng sợ, cố lên!”

Thật là muốn xem náo nhiệt không chê việc lớn.

Phương Giác hít sâu một hơi, đang chuẩn bị tiến lên thì trông thấy một nam sinh bá vai Vu Hiểu Phong trò chuyện. Điều này không biết là tốt hay xấu đối với Phương Giác, tóm lại cô đột nhiên giống như một chiếc bóng cao su xì hơi.

Thẩm Thư Dư lắc nhẹ cánh tay Phương Giác: “Không dám à?”

Phương Giác bĩu môi nói: “Để tớ chuẩn bị thêm chút nữa…”

Người bá vai nói chuyện với Vu Hiểu Phong là Trần Gia Hào, sau đó Phương Giác cũng nhận ra, cô kéo cánh tay Thẩm Thư Dư nói: “Người kia ấy, chính là cái người nói chuyện giúp cậu ở lớp học chung học kỳ trước.”

Cách khá xa, Thẩm Thư Dư cũng không để ý, cô không quan tâm nói: “Ờ.”

Hai người gọi đồ ăn ngồi tại vị trí cách xa Vu Hiểu Phong, cũng tiện để Phương Giác nhìn lén.

Phương Giác nói: “Thực ra Trần Gia Hào cũng mang dáng dấp chính nhân quân tử, thoạt nhìn không tệ.”

“Chính nhân quân tử?” Thẩm Thư Dư theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua bên kia.

Học kỳ trước ở lớp “Mao hệ” Thẩm Thư Dư ngủ quên bị giáo viên chỉ đích danh tại chỗ, lúc ấy cô thật sự không có mặt mũi nhìn người ta. Quả thật nhờ câu cãi lại của Trần Gia Hào mà khiến mọi người dời sự chú ý. Lại nói lúc đó trong lòng Thẩm Thư Dư cũng có mấy phần biết ơn Trần Gia Hào.

Nhưng Thẩm Thư Dư lại nhớ đến lần cô làm thêm ở tiệm trà sữa cũng gặp được Trần Gia Hào, sau khi nhìn thấy lời nói và hành động của anh ta, cô cảm thấy người này khác với dáng vẻ chính nhân quân tử ở bên ngoài.

Sau bữa cơm này Phương Giác rốt cuộc không dám tiến lên tỏ tình với Vu Hiểu Phong. Nhưng khi chuẩn bị rời khỏi căn tin cô bạn vẫn không nhịn được đi qua chào hỏi Vu Hiểu Phong, Vu Hiểu Phong cũng hết sức nhiệt tình chào hỏi Phương Giác còn có Thẩm Thư Dư.

Hôm nay còn có một mớ chuyện phải làm, buổi chiều phải đi nhận sách, còn phải đi đóng học phí.

Chờ làm xong tất cả thoáng cái trời đã tối.

Đêm nay trong phòng ký túc vẫn chỉ có hai người Thẩm Thư Dư và Phương Giác.

Đàn chị Lâm Quân Di nói học kỳ này sẽ dọn ra ngoài ở, mà chiếc giường kia của Chu Giai Giai từ khi cô ta dọn đi rồi thì không có ai vào ở nữa.

Buổi tối Phương Giác nằm trên giường lại đề cập với Thẩm Thư Dư về chuyện ngày mai mình sẽ dũng cảm đi tỏ tình.

Thẩm Thư Dư dù sao cũng không hoàn toàn tin tưởng Phương Giác, cô bạn nói rất xuôi tai nhưng căn bản không dám hành động.

Phương Giác tỏ vẻ oan uổng: “Chuyện tỏ tình này nói ra thì đơn giản, nhưng cậu có biết tớ phải lấy ra bao nhiêu dũng khí không!”

Nghĩ đến đối phương sẽ từ chối mình, Phương Giác càng không dám làm.

Dù gì hồi chiều đi nhận sách gặp được đàn anh Hiểu Phong, Phương Giác lại chào hỏi anh ta, giờ đổi thành hồi trưa cô đã tỏ tình thì giữa hai người nói không chừng chẳng thể “thoải mái” như vậy.

Thẩm Thư Dư không có kinh nghiệm tỏ tình với người khác, đương nhiên không hiểu Phương Giác.

Buổi tối khi nhìn thấy cột tin nhắn trống không, trong lòng Thẩm Thư Dư cảm thấy như thiếu mất gì đó. Cô mở ra tin nhắn Phó Chước đã gửi cho mình hôm qua xem lại:

[Vào ngày hai mươi chín tháng hai sinh nhật tôi, em cho tôi một đáp án được không.

Mấy hôm nay tôi sẽ không làm phiền em, tôi sẽ để em suy nghĩ kỹ lưỡng. Nếu em thật sự không muốn, tôi sẽ không ép em nữa.

Thậm chí…sau này cũng sẽ không làm phiền em một phút nào nữa.]

Hôm nay Phó Chước quả nhiên không gửi tin nhắn cho cô.