Trong một căn phòng nhỏ.
Dưới ánh đèn dầu nhấp nháy, một thiếu niên có mái tóc màu đỏ tía đang miệt mài ghi chép thứ gì vào một quyển sổ.
Nhìn lướt qua liền thấy được trên người thiếu niên này có rất nhiều vết bầm tím lớn nhỏ có thể thấy hắn trong khoảng thời gian gần nhất cũng không tốt thụ.
“Nezuko, ca ca đang rất cố gắng đây.”
Hắn chính là Kamado Tanjirou, lúc này hắn đang nhìn lấy em gái mình đang ngủ say ở bên cạnh và thì thầm.
Đột nhiên mũi của hắn bắt đầu nhúc nhích: “Hửm, mùi này là?”
Hắn bật người đứng dậy nhìn xung quanh căn phòng, bởi vì hắn ngửi được mùi này đang ở trong phòng của mình.
Nhưng dù hắn cố gắng quan sát đến cỡ nào thì cũng không thấy được ở ngay trước mặt hắn có một người thanh niên tóc trắng, đeo lấy chiếc mặt nạ quỷ Hannya đang cúi người xuống rút lấy máu của Nezuko.
“Mẹ…! Lỗ mũi thính như vậy?”
Gin vừa rút máu vừa thầm mắng trong lòng.
Cái này phải nói là không hổ là phần mềm hack sao?
Ban đầu chỉ là hơi thính một chút, sau đó liền ngửi được sơ hở, ngửi được người khác đang nói dối hay nói thật, hắn dám chắc tên nhóc này trong tương lai nói không chừng liền ngửi được quá khứ tương lai, luân hồi chuyển thế biết không chừng.
“Tanjirou! Trong đó không có việc gì chứ?”
Lúc này một giọng nói già nua từ bên ngoài truyền vào.
Khi tiếng nói vừa dứt, Gin liền có thể nghe thấy được tiếng rút đao nhè nhẹ khẽ vang lên.
Hắn ngay lập tức thu hồi ống tiêm để vào trong ngực.
Sau đó…
Tranh!
Cánh cửa bị đẩy ra, Urokodaki Sakonji lập tức xông vào, một kiếm chuẩn xác vào vị trí của Gin ngồi lúc trước.
“Urokodaki-san? T-tại sao ngài lại muốn chém Nezuko.”
Lúc này Tanjirou cả người co rúm, hoảng hồn hô to, sau đó hắn vội vàng chạy tới ôm lấy muội muội của mình.
Bốp!
“Thằng ngốc! Nhanh mang muội muội ngươi sang một bên, nhớ kĩ là ở yên trong nhà đừng đi ra ngoài.”
Urokodaki không nhịn được gõ đầu hắn một cái, lớn tiếng quát, sau đó cả người lập tức phi ra cửa sổ đuổi theo.
Việc hắn có thể xác định được vị trí của Gin cũng là do dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình và dựa vào mùi hương để phán đoán ra được.
Phải biết hắn cũng là một người có khứu giác rất nhạy bén, cũng vì lý do này nên Tomioka Giyuu mới muốn gửi Tanjirou đến nơi này cho hắn dạy bảo.
Trong khu rừng, Gin đang phi nước đại rời đi, mặc dù thời gian rất ngắn nhưng hắn đã kịp thời lấy được 3 ống máu của Nezuko.
Lúc này ở trước mặt hắn đột nhiên dị biến phát sinh…
Một bóng trắng từ một cái cây bên cạnh xẹt qua, một đao chém thẳng về phía hắn.
Thấy thế hắn cũng vội vàng giơ lên nắm đấm đánh tới.
Chỉ là nấm đấm của hắn vậy mà rất nhẹ nhàng trực tiếp xuyên qua cả đao lẫn người của thân ảnh kia.
Thế nhưng lại không có âm thanh nào phát ra, tựa hồ như người trước mắt này chỉ là ảo ảnh một dạng.
Mà thân ảnh kia sau đó cũng tựa như làn khói tiêu tán ngay trước mắt Gin.
“Thứ gì?”
Gin dừng lại bước chân liếc nhìn bốn phía, sau đó hắn liền thấy được trên một cành cây to, có đứng đó hai thân ảnh một lớn một nhỏ trên mặt đeo lấy mặt nạ cáo.


“Các ngươi là…?”
Hai người trước mắt của hắn là một thiếu niên có mái tóc màu quả đào bắt mắt cùng mới một tiểu nữ hài thân hình nhỏ nhắn có mái tóc màu đen, cả hai hiện tại đều đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Uy uy, mẹ nó đây chẳng phải là Sabito cùng Makomo sao?
Hắn lập tức hiếu kì nhìn hai thân ảnh trước mặt, mặc dù bọn hắn có đeo mặt nạ nhưng cũng không trở ngại Gin quan sát.
Chỉ là người thiếu niên tên Sabito này lại không muốn cho Gin thời gian như vậy, hắn lập tức nhún người phóng tới, một đao nhắm về phía cái cổ của Gin chém ngang.

— QUẢNG CÁO —
Gin thấy hắn lao tới như vậy, cũng không có tránh né mà đứng yên đó để mặc cho đao của Sabito cắt vào cổ của hắn.
Thế nhưng, một lần nữa không có một tiếng động nào vang lên, thanh đao tựa làn khói một dạng xuyên qua cổ của Gin mà không gây ra một chút thương tích.
“Tưởng có gì đặc biệt…hoá ra cũng chỉ là hiện tượng lạ có ánh hào quang màu hồng mà thôi.”
Gin dùng sờ sờ lên cổ rồi nói, cũng không ý thức được những lời mình nói nó xàm cỡ nào.
Tới đây hắn liền biết những hiện tượng này cũng giống như ảo giác một dạng, không có tính sát thương.
Mặc dù không biết nguyên nhân vì sao lại xuất những hình ảnh này, thế nhưng chuyện đó cũng không quan trọng nữa.
Bởi vì…
Lúc này ở phía sau hắn bổng nhiên xuất hiện một vệt sáng màu xanh lam hướng về phía cổ hắn chém tới đâu.
Vụt!
“Chậc!”
Tặc lưỡi một cái, hắn tay trái khẽ động, bàn tay hoá vì đao xoay người nhắm về lưỡi đao kia chặt xuống.
Phốc xuy…!
Urokodaki ngay lập tức bị đẩy lùi ra xa xa, dưới mặt đất bị hai chân hắn kéo thành hai cái rãnh thật dài sau đó mới đứng vững thân hình.
Gin nhìn hắn một chút, sau đó lại nhìn xuống bàn tay trái bị một đao cắt phá làn da của mình rồi nói: “Kiếm thuật cũng được đó, nhưng sức lực quá yếu a.”
Đối với những lời của Gin, Urokodaki cũng là trầm mặc không nói, hắn chỉ nắm chặt thanh Nhật Luân Đao trong tay tập trung toàn bộ tâm thần vào đối thủ trước mắt.
Bởi vì hắn biết, con quỷ trước mắt này không phải dạng tầm thường.

Vừa rồi chỉ mới giao phong một đòn, mà tay hắn hiện tại đã có chút run rẩy vì lực phản chấn.
‘Tanjirou, xem ra ta không có cơ hội dạy con thêm điều gì nữa rồi.’
Hắn hít sâu vào một hơi rồi thầm nghĩ: “Cái tên này có phản xạ rất nhanh, phải dùng ra chiêu thức nhanh nhất để áp sát, sau đó lại biến chiêu.”
Vừa nghĩ xong…
Sưu!
Thân hình của hắn liền biến mất tại chỗ.
Hơi Thở Của Nước Thức Thứ Bảy – Chích Ba Văn Đột!
Cả thân hình hắn như là một mũi tên vừa rời dây cung một dạng bay thẳng tới, mũi đao của hắn chỉa về phía trước, muốn đâm thẳng vào giữa trán của Gin.
Hai mắt của Gin mở to nhìn lấy mũi đao đang dần dần phóng đại kia, trong thời khắc mũi đao sắp đâm vào giữa trán của hắn, thì đột nhiên hắn nở nụ cười lạnh, thân người lập tức ngã ngửa ra đằng sau, sau đó chân phải đá lên.
Bành!!!

Khục!!!
Urokodaki ngay tức khắc cảm thấy nửa người dưới của mình bị mất đi tri giác, lượng lớn huyết dịch từ cổ họng trào ra, ngay cả chiếc mặt nạ Tengu cũng không thể ngăn trở được chúng.
Cả người của hắn đều đá cho bay lên không trung, ngay cả thanh Nhật Luân Đao cũng không thể cầm được mà rời tay rơi xuống đất.
Thấy đối phương đang từ từ rơi tự do xuống thì Gin cũng không lại để ý, mà quay người muốn rời đi.

Dù sao hắn ra tay cũng không nặng, cũng không đá vào yếu huyệt hoặc xương, theo hắn đoán hẳn chỉ nằm một hai ngày là khỏi.

Nhưng là hắn lại không biết, hắn đây là đang nói những người trẻ tuổi có sức hồi phục tốt mà thôi, còn đối với những người già thì…hiểu rồi đấy.
Còn về phần “linh hồn” của Sabito cùng Makomo, từ lúc Urokodaki xuất hiện là bọn hắn chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.
Đối với chuyện này thì hắn cũng là tâm tắc thấy kì lạ, thế giới quả nhiên vẫn là rất lớn, chuyện kì lạ luôn luôn không thiếu đâu.
Nhưng là chỉ đi được mấy bước thì sau lưng hắn phát ra một giọng nói: “Ara ara, Gin tiên sinh ngài chẳng những là một người biến thái mà còn là người nặng tay với người già yếu sao?”
Khi nghe được chất giọng quen thuộc này thì hắn liền quay đầu lại nhìn, không ngoài hắn dự đoán.

Một thiếu nữ đang đỡ lấy Urokodaki nằm xuống đất và bắt đầu sơ cứu.
Thiếu nữ này cũng không phải ai khác mà chính là Kochou Shinobu!
“Ara ara, đây không phải là nấm lùn nhà Kochou sao? Ngươi làm sao lại ở đây?”
— QUẢNG CÁO —
Thấy được thiếu nữ này hắn liền thuận miệng trêu chọc một chút, sau đó trong lòng cũng hơi chút nghi hoặc hỏi, trong nguyên tác hẳn là không có chi tiết nói Shinobu có đến đây đi.
“Ôi chao, quả thật là không thân thiện mà.

Ta chỉ là được đồng đội nhờ ghé ngang qua nơi này một chút mà thôi, nhưng không ngờ lại gặp được ngươi đâu! Gin tiên sinh chờ một lát chúng ta nói chuyện chứ?”
Shinobu vừa đối với hắn nói, vừa từ một cái hồ lô lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng của Urokodaki.

Sau đó tiến hành xem xét vết thương của hắn, chỉ là vừa xem nàng lại cau mày liếc nhìn Gin một chút.
‘Hắn vậy mà có thể kiểm soát lực lượng đến mức như vậy? Đây chính là cái gọi là lực lượng tụ thành một điểm mà Rengoku-san đã nói sao?”
Một người luyện võ, khi đã rèn luyện thân thể đến mức thượng thừa sẽ bắt đầu trau dồi kỹ xảo chiến đấu cùng khả năng kiểm soát lực lượng.

Việc kiểm soát tốt lực lượng sẽ giúp cho lúc ra chiêu có thể phát huy được một trăm phần trăm lực lượng cơ bắp mà không để bị lãng phí một tia lực lượng nào.

Thậm chí đến một cảnh giới đỉnh cao sẽ có thể phát huy ra 120% lực lượng hoặc thậm chí là 200% lực lượng.
Tỷ như Rengoku Kyoujurou ở hai năm sau lúc trước khi chết, hắn đã đột phá đến ngưỡng của này và phát huy ra 200% lực lượng để ngăn chặn lại Akaza, cũng suýt chút nữa thì tiễn Thượng Tam đi bán muối.
Thế nhưng đáng tiếc là lúc đó hắn cũng chỉ là trước khi chết bạo phát mà thôi, không thể sống lâu được.
Ở một bên Gin thấy nàng đã xử lý hoàn tất thì mở miệng hỏi: “Ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?”
Mà Shinobu lúc này cũng đứng lên nhìn hắn nói: “Oyakata đại nhân muốn——”

“A!? Urokodaki-san!! Ngài không sao chứ.”
Đang lúc nàng muốn nói chuyện quan trọng thì một tiếng thét kinh hãi cắt ngang lời nàng.
Tanjirou lúc này đột nhiên xuất hiện từ đằng xa chạy tới, dù đã mệt mỏi không chịu được nhưng hắn vẫn ra sức hô to.
Cho dù bị cắt lời nhưng Shinobu cũng không cáu gắt mà quay đầu nhìn Tanjirou một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Ngươi là đệ tử của hắn sao? Mang hắn về nghỉ ngơi đi, hắn không sao đâu.”
“H-hai người là?”
Tanjirou nhìn lấy hai người kì lạ trước mắt cũng có chút không biết phải làm sao? Tựa hồ, hắn đến thật không đúng lúc a.
“Chúng ta đi nơi khác nói đi, Gin tiên sinh.”
Nói xong thân hình của nàng liền biến mất, mà Gin thì cũng dùng mắt phủi phủi Tanjirou một cái sau đó cũng nhảy lên cao đuổi theo Shinobu.
“A!? Chính là mùi này!”
Lúc này Tanjirou mới tiến lại gần xem xét Urokodaki, đồng thời hắn cũng ngửi được một mùi hương quen thuộc.
Chính là một trong những mùi hương đã xuất hiện tại nhà của hắn a.

Ở một khu đất trống trong một cánh rừng, cách núi Sagiri cũng có một khoảng cách.
“Ngươi muốn nói gì?”
Gin cùng Shinobu lúc này đang đứng đối diện với nhau, nhìn thiếu nữ trước mắt một chút hắn mới bắt đầu mở miệng hỏi.
“Đã mấy tháng không gặp a, chúng ta hay là ngồi xuống tâm sự một chút đi, ngươi thấy thế nào?”
Shinobu mỉm cười nói.
“Mấy tháng nay ngươi bị tỷ tỷ ngươi điều giáo rất thảm phải không? Ta làm sao cảm giác ngươi thành thục hơn một chút a.”
“Ara ara, vậy còn Gin tiên sinh thì sao? Mấy tháng nay ngươi đang muốn hồi xuân đúng không? Cũng đã lớn tuổi rồi đi, mà lại còn chơi trò đeo mặt nạ, lén lén lút lút.”
“Ngươi nói đúng đâu, ta đang muốn hồi xuân đây, mà ta lại đặc biệt ưa thích gặm cỏ non.

Không biết Shinobu tiểu thư đây có muốn ở cùng ta một đêm không.”
Shinobu khuôn mặt không một chút ba động, vẫn duy trì nụ cười mỉm ở trên môi: “Miễn đi nha.”
“Haha.”
“Thế nào? Vui chứ?”
Shinobu cười híp mắt hỏi.
“Ừm, cũng vui đấy.

Giờ thì nói chuyện chính đi.”
Gin gật đầu, sắc mặt không đổi nói.
Thấy sắc mặt nghiêm túc của hắn, Shinobu không lại tiếp tục đùa giỡn.

— QUẢNG CÁO —
“Đã ngươi không có kiên nhẫn thì ta nói thẳng luôn.

Chuyện là Oya——”
“Ôi nha…cứ ngỡ bám theo một thiếu nữ xinh đẹp là đủ, không ngờ khi tới nơi này lại phát hiện được con cá lớn a.”
Chỉ là nàng vẫn chưa nói hết câu thì lại có một giọng nói cắt ngang lời của nàng.
“…”
Shinobu lập tức rơi vào trầm mặc.
Mà Gin khi nghe giọng nói này, liền quay đầu nhìn thân ảnh đang từ trong rừng cây đi ra.

Thân ảnh này không ai khác chính là Thượng Huyền Nhị Douma.
Gin nhìn hắn một chút sau đó như nghĩ đến thứ gì, lập tức liếc Shinobu một cái rồi thầm nghĩ: ‘Hai người này thật là có duyên a.”
Kiếp trước khi hắn xem anime Kimetsu no Yaiba đến đoạn cô nàng này xuất hiện là hắn đã lặng lẽ lưu ảnh của nàng vào danh sách Waifu của mình.

Chỉ là sau đó không lâu hắn lại nghe một tin động trời là nàng vậy mà bị Thượng Huyền Nhị Douma giết chết, lại còn bị hấp thu đến thi thể cũng không còn, lúc đó hắn thật sự là buồn hiu ba ngày liên tiếp đâu.
Nhắc tới chủ đề Waifu, hắn liền quay sang nhìn Shinobu một chút, hắn cảm giác có vẻ như nàng hiện tại còn chưa thành thục và hấp dẫn như ở trong nguyên tác a.
Có lẽ là hiện tại tóc của nàng còn hơi ngắn một chút, môi thì cũng không có tô son và đặc biệt là nàng cũng chưa đủ 18 tuổi đi.
“Ngươi nhìn gì?”
Shinobu lúc này mới kiềm chế lại cơn giận của mình, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn đang nghiền ngẫm nhìn lấy khuôn mặt của mình, ánh mắt kia khiến nàng có chút nổi da gà.
Sau đó nàng lại quay mặt nhìn người vừa cắt lời mình, vừa nhìn hai nàng lập tức co rụt lại: “Ngươi là con quỷ mà tỷ tỷ nói? Con quỷ có con mắt màu cầu vồng?”
“Hửm, ngươi biết ta?”
Douma lúc này mới chú ý tới Shinobu ở bên cạnh, hắn di chuyển ánh mắt từ Gin sang nàng, có chút nghi hoặc dò hỏi.

Thế nhưng khi nhìn thấy nàng thì hắn tựa như nhớ lại thứ gì, hắn nhìn cái áo haori mà nàng đang mặc trên người, rồi lại quay qua nhìn Gin một chút.
“A! Ngươi cùng thiếu nữ trước kia có quan hệ gì sao? Nàng cũng có một cái haori giống như thế này, mà cả hai ngươi cũng có một số điểm giống nhau.

Hai người là tỷ muội sao Aizz, lúc đó đáng ra ta không nên cùng nàng đùa, nếu không thì chúng ta đã có thể hoà làm một a.”
Hắn dùng vẻ mặt hiếu kì hỏi Shinobu, sau đó lại bày ra vẻ mặt tiếc nuối cùng khổ sở nói.
“Ngươi!!”
Shinobu nghe hắn nhắc tới tỷ tỷ mình, thì nghiến răng tức giận đến không kiềm chế mà quát một tiếng.
Cùng lúc đó thân ảnh nàng cũng biến mất tại chỗ.
Lần nữa xuất hiện đã là ở trước mặt Douma, đồng thời trong tay Nhật Luân Đao đã rời vỏ và đâm về phía đầu của hắn.
Hơi Thở Của Côn Trùng – Phong Nha Chi Vũ – Chân Mĩ!
Chỉ tiếc là dù tốc độ hiện tại của nàng rất nhanh, nhưng hiện tại chỉ mới 16 tuổi nàng cuối cùng vẫn không thể qua được Douma, nên rất dễ dàng bị hắn dùng tay bắt được mũi đao.
Mặc dù là đã đỡ được, nhưng lực đâm mạnh mẽ đến từ thương hiệu Trùng Trụ đã khiến cho cánh tay của hắn cũng bị đẩy lui về phía sau, mũi đao vậy mà vẫn tiếp tục hướng về trán hắn đâm tới.
“Thật đáng tiếc ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nên cũng không có thời gian chơi đùa với ngươi a.”
Lúc này Douma đột nhiên dùng ngữ khí tiếc hận nói.
Chỉ thấy mũi đao của nàng bổng dưng ngừng lại, mặc dù chỉ còn có 1cm nữa thoi nhưng nó tựa như là thiên nhai một dạng không thể vượt qua.

Sau đó cánh tay còn lại của hắn xoè ra quạt sắt nhắm về phía cổ của nàng chém tới.
Mà Shinobu khi vừa nghe thấy câu nói của hắn, thì trong lòng đã thầm hô không ổn, chỉ là khi nàng muốn rút đao ra thì lại phát hiện dù nàng có dùng lực như thế nào thì cũng không thể nào rút ra được.
“Đáng chết, không kịp tránh rồi.”
Thời khắc nàng bị trì trệ một nhịp trong lúc rút đao, cũng đủ để nàng từ bỏ cơ hội tránh đòn của Douma, hiện tại cho dù nàng có buông ra chuôi đao đi chăng nữa thì cũng đã không tránh được.
Nàng hai mắt mở to, nhìn cây quạt sắc bén kia sắp cắt vào người mình.
Sưu!
Thế nhưng là một cái sát na sau đó, tầm mắt của nàng đột nhiên chớp nhoáng một cái, còn chưa kịp đợi nàng tỉnh táo lại thì một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng:
“Thật là không cẩn thận đây, nên biết hắn cũng không phải những con quỷ bình thường, hắn chính là Thượng Huyền Nhị a.

Mà…dù sao thì cũng không để một Waifu của mình chết trước ở ngay mặt được.”.