Trong căn phòng lúc trước.
Ánh đèn dầu vẫn đang chập chờn như cũ.
Chỉ là lúc này không khí bên trong căn phòng có chút cổ quái.
Gin vẻ mặt có chút im lặng nhìn về phía Kagaya một chút, xong lại quay sang nhìn về phía có tám cặp mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm về phía hắn, ngoài ra còn có một đôi mắt khác đang nhìn về phía hắn tựa như đang xem trò vui một dạng.
Mà người này không phải ai khác, đó chính là Shinobu.
Lúc này hắn rất muốn tóm lấy Kagaya và hỏi một câu: “Ngươi đang làm cái qq gì dẫy!”
Đã nói là cho hắn nghỉ ngơi đâu?
“Giới thiệu với các ngươi, đây là Gin tiên sinh.

Các ngươi hẳn cũng đã biết từ trước rồi đi.”
Kagaya mặc dù hai mắt đã không còn nhìn thấy nhưng hắn vẫn có thể chính xác giới thiệu Gin cho tất cả mọi người ở đây.
Hắn vừa dứt lời thì tám trong chín cặp mắt kia cũng bắt đầu thay đổi.
Trong đó bắt mắt nhất là đôi mắt của Luyến Trụ Kanroji Mitsuri, hai mắt nàng tựa như phát sáng nhìn lấy hắn, như muốn nhìn xuyên chiếc mặt nạ để thấy được khuôn mặt kia.
Bởi vì người này chính là người nàng muốn gặp lại từ rất lâu rồi.
Gin ngồi ở đối diện đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng, bởi vì đơn giản là nó quá nổi bật a.
Nhìn thấy thiếu nữ này thì hắn cũng có chút không biết phải nói như thế nào.
Hối hận vì đã làm tổn thương nàng sao?
Tất nhiên là không rồi!
Mọi chuyện đều là nàng tự tìm mà thôi.
Ban đầu khi hắn tỉnh lại thì tâm tình lúc đó của hắn vốn đã rất xấu rồi, mặc dù hắn đã kìm nén rất tốt nhưng nó vẫn luôn bên bờ vực không ổn định, mà nàng lại đi theo hắn nói những lời kia khiến hắn suýt nữa thì đã mất khống chế mà giết nàng.
Đến bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy may mắn vì lúc đó không giết nàng, nếu không thì đã mất đi một chiến lực đáng kể trong cuộc chiến với Muzan rồi đâu.
Mà Gin cũng để ý một chuyện, đó là từ khi nàng nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy thì vốn ban đầu từ chỉ có một ánh mắt mang lấy sự thù địch nhìn hắn, thì bây giờ đã tăng lên thành hai.
Tên toàn thân đều sẹo là một và tên đeo khẩu trang là thứ hai.
Khục…là Phong Trụ Sanemi và Xà Trụ Obanai.

“Ngươi đang muốn làm gì đây, Ubuyashiki? Chuyện này ta không được thông báo trước đi.”
Gin mặc dù không lo ngại nhưng cũng cảm thấy rất phiền, dù gì thì hắn cũng không quen bị nhìn chằm chằm như vậy.
“Gin tiên sinh đừng sinh khí, ta chỉ là cảm thấy mọi người cuối cùng thì cũng sẽ cùng nhau hợp tác nên ta mới dẫn bọn hắn đến đây để cùng ngươi gặp một mặt đánh lên quan hệ.”
Kagaya nghe được ngữ khí khó chịu của hắn liền mở miệng giải thích.
Chín vị trụ cột cũng chỉ là im lặng lắng nghe bọn hắn nói chuyện.
Dù sao thì Gin cũng không giống như Nezuko là một con quỷ không xác định.

Tên của hắn đã được Kagaya nhắc đi nhắc lại cho các trụ cột nghe trong hai năm qua rồi.

Với lại ở mấy ngày trước Kagaya đã thông báo về chuyện nghiên cứu ra thuốc biến quỷ thành người, cũng dẫn ra tầm quan trọng của lần hợp tác này cho bọn hắn biết.
Vì thế, mặc dù có vài người trong bọn hắn vẫn chưa chấp nhận đề nghị hợp tác này của Kagaya nhưng bọn hắn cũng sẽ không bày ra thái độ kịch liệt phản đối như với Nezuko lúc trước.
Mà còn một nguyên nhân khác nữa là bọn hắn tin tưởng vào thực lực của chính mình.
Ở đây có tập hợp đầu đủ các trụ cột đâu, lại thêm bây giờ là ban ngày nên bọn hắn cũng không tin Gin có thể làm nên chuyện gì.

Lúc này đột nhiên có một âm thanh vang lên…
“Oyakata-sama, ngài chẳng phải đã nói kẻ này đã từng chạm trán với Kibutsuji Muzan sao, chúng ta muốn biết được thông tin của hắn.”
Người lên tiếng chính là Viêm Trụ Kyoujurou.
Vừa lúc nãy, trong cuộc xét xử Tanjirou, tất cả bọn họ ở đây đều biết được chuyện Tanjirou đã chạm mặt với Muzan, thế nhưng là cuối cùng lại không có một chút thông tin gì về hắn.
Điều này khiến cho không riêng gì Kyoujurou, mà tất cả những trụ cột khác đều cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Vì vậy lần này gặp Gin, một người được biết là cũng đã từng chạm mặt với Muzan thì tất nhiên tất cả mọi người ở đây đều sẽ không bỏ qua cơ hội tìm hiểu về năng lực của Muzan đấy.
“Ngươi thấy thế nào, Gin tiên sinh?”
Kagaya nghe xong liền cất tiếng hỏi, hắn cũng hiểu được tậm trạng gấp gáp của những trụ cột lúc này.
Bây giờ có thể coi lần này là cơ hội ngàn năm có một để lôi kéo Muzan ra ngoài sáng và tiêu diệt hắn, cho nên những người trẻ tuổi luôn mang trong lòng chính nghĩa này sẽ không dễ dàng bỏ qua một cơ hội này.
“Ta thấy…các ngươi trước tiên nên giết được một vài Thượng Huyền đã rồi hãy tính tới chuyện tìm hiểu về Muzan.”
Gin trầm ngâm một chút rồi nói.

“Ngươi…đây là khinh thường chúng ta sao!?”
Hắn vừa dứt lời thì Phong Trụ Sanemi liền đứng lên trầm giọng chất vấn.
“Cũng không hẳn là khinh thường…ta chỉ là nói ra hiện thực mà thôi.

Thập Nhị Nguyệt Quỷ đã thành lập hơn trăm năm, trong thời gian lâu như vậy mà sáu cái ghế Thượng Huyền vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Bọn hắn chính là những thuộc hạ đắc lực của Kibutsuji Muzan, nếu không trước tiên tiêu diệt bọn hắn thì các ngươi đừng hòng chạm vào Muzan dù chỉ là một ngón tay.”
Gin nhìn lấy bọn hắn rồi nhẹ lắc đầu nói.
Hắn cũng không có nói thực lực của những trụ cột này yếu, trái lại bọn hắn có những người rất mạnh.
Bởi vì khi bọn hắn vừa tiến vào thì hắn cũng liền tiến vào trạng thái [Thế Giới Giác Ngộ] để quan sát, thông qua mật độ cơ bắp, độ rộng của mạch máu cùng cấu trúc của khung xương thì hắn có thể nhìn thấy được một phần thực lực của những người này.
Nhất làm hắn chú ý chính là Nham Trụ Himejima Gyomei, mật độ cơ bắp của người này đã vượt qua những người ở đây quá nhiều, có lẽ phải dùng hai từ phi thường để hình dung, mà theo suy đoán của hắn thì người đã ném cái chuỳ trợ giúp hắn lúc trước hẳn là cái tên này đi, bởi vì ở đây cũng chỉ có hắn mới có thể làm được như vậy.
Mặc dù chỉ nhìn vào những thứ này mà đánh giá thực lực của một người là rất thiếu chính xác, thế nhưng đại khái hình dung được bọn hắn nằm ở mức nào thì vẫn được.
Mà lúc này, đang ngồi yên lặng lắng nghe Shinobu đột nhiên cảm thấy có một cặp mắt nào đó liếc qua liếc lại cơ thể mình nhiều lần, khiến cho nàng toàn thân nổi da gà vội vàng tìm kiếm khởi nguồn của ánh mắt kia.
Cuối cùng nàng liền híp mắt nhìn vào thân ảnh ngồi ở đối diện kia, vì ngoài hắn ra thì không còn một ai khác có thể nhìn nàng được, thế nhưng nàng vẫn là không có chọc thủng hắn, bởi vì hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn cần phải nói đâu.
Không khí trong căn phòng bây giờ đang là một mảnh lắng đọng.

Những lời của Gin nói là không sai, hiện tại đến những Thượng Huyền mà bọn hắn còn chưa tiêu diệt được tên nào thì làm sao có thể giết được chủ nhân của bọn hắn đây.
“Chỉ là ta vẫn chưa gặp được bọn hắn mà thôi, nếu không thì ta sẽ chém chúng thành muôn ngàn mảnh.”
Sanemi ở một bên gằn giọng nói.
“Thượng Huyền quả thật rất mạnh…chúng ta không thể khinh thường được!”
Lúc này Viêm Trụ Kyoujurou đột nhiên trầm giọng nói, như thể đang nhắc nhở Sanemi vậy.
Đây là một điều hết sức hiếm hoi đối với một người có tính cách như hắn.
Hơn một năm trước khi hắn vừa mới lên chức trụ cột thì đã có một cuộc chạm trán với Thượng Huyền Tam.


Khi đó hắn quả thật chính là bị nghiền ép suýt nữa thì mất mạng.
May mắn là có Tomioka Giyuu đến cứu giúp, nếu không thì hắn cũng không thể ngồi tại đây rồi.

Cũng nhờ lần đó mà hắn cùng Giyuu vậy mà thân thiết hơn rất nhiều.
Có lẽ đây chính là do bọn hắn đã cùng một chỗ đối mặt với cuộc chiến sinh tử mà sinh ra tình cảm đi.
Kể từ lần đó, sau khi hắn hồi phục thương thế thì đã bắt đầu điên cuồng luyện tập không ngừng nghỉ để có thể phục thù, thậm chí có đôi lần hắn còn cùng Giyuu chiến đấu với nhau để rèn luyện kiếm thuật đâu.
“Thật ra không phải tất cả bọn chúng đều mạnh như nhau, có một vài Thượng Huyền cũng không mạnh như các ngươi tưởng tượng.”
Nói tới đây trong đầu Gin không tự chủ được mà nghĩ đến “con cá đệ ngũ” kia.
‘Trong những người ở đây ít nhất có hai người có thể một đối một chém giết nó đi.’
Ánh mắt của Gin liếc nhìn Gyomei cùng Sanemi một chút.
Hai người này là hắn thấy hiện tại đang là mạnh thứ nhất và mạnh thứ hai, không nói tới mật độ cơ bắp của bọn hắn.
Những mạch máu của hai người này đều rộng rãi và bền chắc hơn những người khác.
Theo Gin thì độ rộng của mạch máu cùng khả năng bền dẻo của nó chính là giới hạn thực lực phát ra của mỗi người.
Bởi vì trong kinh mạch khi máu lưu thông càng nhiều và càng nhanh thì tốc độ, sức mạnh của cơ thể cũng càng tăng, cho nên khi kinh mạch càng rộng và dẻo dai thì chứng tỏ ngươi càng mạnh.
Mà ngoại trừ Gyomei cùng Sanemi thì Tomioka Giyuu cùng Rengoku Kyoujurou cũng rất có khả năng chém giết Thượng Ngũ, nhưng là đó cũng chỉ là khả năng mà thôi.
Có thể trong tương lai những người ngồi ở đây sẽ còn mạnh hơn nữa.
“Nói thế nào?”
Nghe thấy hắn nói như vậy thì lại có một âm thanh nghi hoặc vang lên.

Người hỏi chính là Âm Trụ Uzui Tengen.
“Trừ ba vị trí đầu trong bọn chúng ra thì chỉ cần hai người trong số những người ở đây thì đều có thể dễ dàng tiêu diệt được một Thượng Huyền.”
Đây là Gin cho ra kết luận trung bình mà thôi, dù sao thì trụ cột đều có mạnh yếu khác nhau, hắn cũng không thể nói chính xác được điều gì.
“Vậy là phải cần ít nhất cần hai trụ cột mới có thể tiêu diệt được tên yếu nhất trong số chúng sao?”
Shinobu nhỏ giọng thì thầm nói.
“Hệ thống phân cấp của chúng rất nghiêm ngặt, chữ số càng nhỏ thì càng mạnh, mà lại còn mạnh hơn không chỉ một phần hai phần.”
Gin nhẹ lắc đầu nói, dù sao hắn cũng là người từng trải nên cũng cảm thụ được một hai.
Bầu không khí lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
“Mặc kệ chúng mạnh như thế nào, ta cũng sẽ nghiền nát chúng.


Mà ngươi…đừng có nghĩ những lời đó có thể làm chúng ta sợ hãi.”
Sanemi lúc này cũng không còn mặt mày bặm trợn nhưng lúc trước mà rất bình tĩnh nhìn Gin nói.
“A di đà phật…nghiệt chướng chắc chắn sẽ xuống địa ngục!”
“Ha ha, tinh thần rất tốt đó mọi người! Chúng ta chắc chắn sẽ không thua!”
Kyoujurou cũng là cười to nói.
‘Oa, mọi người thật là quá ngầu a, chả bù với ta, lúc nãy ta vậy mà có chút sợ hãi.

Thật là đáng xấu hổ.’
Mitsuri quan sát xung quanh một chút, thấy những người khác mặc dù đang im lặng nhưng trên mặt lại không có một chút biểu lộ sợ hãi liền bắt đầu kính phục không thôi.
“Được rồi, ta cũng đã nói xong, hiện tại các ngươi tiếp tục cuộc họp của mình đi, ta đi tìm căn phòng khác nghỉ ngơi.”
Gin lúc này cũng đứng lên quay người đi ra ngoài phòng.
Biểu hiện của bọn họ hắn đều nhìn trong mắt, tinh thần ý chí của bọn hắn đều rất mạnh mẽ cùng kiên định.
Quả nhiên có thể trở thành trụ cột là không một ai yếu đuối cả.
Đang lúc hắn bước đến cánh cửa thì đột nhiên dừng lại, sau đó quay người đối với Shinobu nói: “À đúng rồi nấm lùn nhà Kochou, khi nào trời tối thì nhớ đến đón ta, ta sẽ ở chỗ của ngươi một thời gian.”
Shinobu: “…”
Đám người nghe vậy liền nhìn Shinobu bằng ánh mắt kì quái.
Nàng đây hẳn là đã hoàn thành tâm nguyện sống cùng với quỷ của mình rồi a.
Mà Mitsuri khi nghe xong thì trong lòng cũng loạn thành một đoàn.
Bởi vì nàng cũng đang ở cùng Shinobu a.
Xà Trụ Obanai ngồi ở một bên khác nhìn thấy biểu lộ của nàng cũng liền nắm chặt nấm đấm nhưng cũng không nói gì.

Hắn cũng biết một chút về mục đích của Mitsuri khi gia nhập Quân Đoàn Diệt Quỷ, nên cũng hiểu được sự xuất hiện của Gin có ý nghĩa gì.
Lúc này hắn quả thật không thể làm gì được, dù sao hiện tại quan hệ giữa hắn và Mitsuri cũng không thể gọi là thân thiết.
“Được rồi, chúng ta cũng bắt đầu cuộc họp thôi.”
Người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ Kagaya lên tiếng nói.
Lời tác giả: Cầu đánh giá tốt....