Không ngờ một Hình Thiên Nham lạnh lùng tao nhã lại có một mặt thô bạo như này, Tiêu Lâm Na ngồi bên cạnh suýt nữa ngốc luôn.“Cậu...” - A Uy đến nhà này làm việc cũng gần ba năm rồi, tính cách Hình Thiên Nham như nào anh ta hiểu rất rõ, nói một là một, hai là hai chính là tính cách của anh.

Bình thường anh đã không nói thì thôi, nhưng một khi đã nói thì chuyện này đã không còn đường lui nữa rồi.

A Uy mặt mày ảo não đi về phía phòng người hầu, thu dọn đồ đạc của mình rồi ra cổng rời đi.A Uy vừa rời đi, Hình Thiên Nham quét mắt sang Khả Nghiên đứng trước mặt mình, anh lấy giấy và bút từ giá điện thoại ra rồi ném lên bàn trà: “Cô kể lại quá trình xảy ra sự việc cho tôi.”Nghe thấy giọng điệu như thẩm vấn phạm nhân của Hình Thiên Nham, cô luôn nằm trong trạng thái thờ ơ chậm rãi ngẩng đầu.Chẳng phải A Uy đã nói hết rồi sao? Vì sao anh vẫn cần mình chứng thực? Thật ra, không cần biết chuyện này là thật hay giả chẳng phải đều không liên quan đến anh ư? Huống hồ, nếu anh đã không biết chuyện đã xảy ra thế nào, tại sao lại tùy tiện bảo lãnh A Uy ra như vậy?.Cong người xuống, cầm cây bút trên bàn trà lên viết vài chữ, đặt trước mắt Hình Thiên Nham.“Tại sao anh lại cứu A Uy ra ngoài?”Ánh mắt lóe lên luồng khí lạnh, anh chậm rãi nhướn mi lên: “Bây giờ là tôi đang hỏi cô.”Nắm chặt tay, do dự một lúc, cô lại cầm bút trên bàn lên viết nhanh vài chữ: “Anh trả lời vấn đề của tôi, thì tôi trả lời vấn đề của anh.”“Xoẹt…” - Hình Thiên Nham nhìn thấy mấy chữ này, tâm trạng hờ hững của anh dường như bùng cháy trong chốc lát, tức giận quét tất cả đồ đạc trên bàn xuống, đứng dậy bước nhanh đến trước mặt Khả Nghiên, hai tay nắm chặt vai cô: “Dụ dỗ dàn ông trong khách sạn còn chưa đủ, bây giờ đến một người hầu cô cũng không tha sao? Đây là nhà tôi, không phải chỗ trước đây cô làm việc.”Khi những lời chối tai của anh buông xuống, đôi mắt của Khả Nghiên bỗng chốc mở to.Thì ra anh vẫn nhận ra phải không? “Đây là nhà tôi, không phải chỗ trước đây cô làm việc”, hóa ra anh vẫn nhớ trước đây mình từng là cô gái tiếp rượu cho anh, còn tưởng anh đã quên rồi chứ, ha ha…Dụ dỗ đàn ông? Gái tiếp rượu? Hóa ra từ trước đến nay anh luôn nhìn nhận về mình như vậy.


Cứ cho là chuyện này do A Uy miệng lưỡi gian xảo, nhưng chuyện với người đàn ông tóc vàng đó chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, khi ấy mình còn đang ôm con, làm sao đi dụ dỗ người đàn ông khác được?Nói cách khác, trong lòng anh mình chính là loại con gái dâm đãng, không biết xấu hổ, những chuyện này do chính mình gây ra.Nếu đã như vậy, khi đó sao anh lại đưa mình đến bệnh viện, còn cùng mình đưa tang cho cha, điều này chứng minh cái gì? Thương hại ư? Hay là để cảm ơn vì mình đã từng làm người tiếp rượu cho anh?Không cần.

Không cần thương hại gì cả, không cần giúp đỡ gì cả.

Nếu không có những điều này, có lẽ mình sẽ không động lòng.Nếu như anh biết lần đầu tiên của mình đã trao cho anh, con trai anh cũng là con của mình và anh, anh sẽ không đến mức không muốn nhận Dục Thành chứ?Nghĩ đến đây, Khả Nghiên thở dài một hơi trong lòng.

Âm thầm cười khổ: ‘Hình Thiên Nham à, anh đã ghét em như vậy, tại sao lại trêu chọc em? Không.


Không.

Là mình ngu ngốc, là mình ngu ngốc, biết rõ mình và anh sẽ không có tương lai gì nhưng vẫn động lòng, trớ trêu.

Thật là trớ trêu.Không muốn giải thích.

Cũng không muốn phản bác điều gì nữa rồi.Ngay lúc này, trái tim cô bị thương bởi một vết cắt sâu, từ một vũ khí sắc bén.


Song, cả người cô cũng chịu tổn thương.Bây giờ cô vẫn cảm thấy đau ở hai tay và nụ hôn mà A Uy lưu lại, cô không muốn nhắc đến, cũng không muốn nói với bất kì ai về nỗi tuyệt vọng đến ngạt thở đó.

Nếu lúc đó không có ông tìm đường, có lẽ bây giờ cô đã bị A Uy cưỡng hiếp rồi.Đến lúc đó, Hình Thiên Nham có làm những việc không phân biệt thị phi trắng đen như này không? Đuổi việc A Uy rồi thì sao? Nếu chuyện này xảy ra với người thân của anh, liệu anh cũng có thể nhân nhượng dàn xếp cho qua chuyện như vậy không?Hoặc là…Trong lòng anh, một người phụ nữa dâm đãng thì đáng phải chịu hình phạt như này? Nếu là như vậy, anh hoàn toàn có thể đem chuyện này giao cho cảnh sát không cần nhúng tay vào..