Đẹp.Thuần khiết.Đám đàn ông này dường như không thể tìm được những từ ngữ nào để miêu tả đúng hơn, chỉ có thể dùng hai từ đơn giản này để hình dung vẻ đẹp khiến người ta mê mẩn của Khả Nghiên.Đôi mắt to long lanh như nước khi không có sự che chắn của cặp kính, lại cộng thêm làn da trắng nõn nà, sống mũi thẳng, cao cùng với chiếc môi anh đào nhỏ làm nổi bật lên sự kiêu ngạo của cô.“Mấy người gào lên làm cái gì.” - Đúng lúc mọi người đều đang ngơ ngác, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.Đôi đồng tử của Tiêu Khả Nghiên mở to, cô nhìn thấy bóng dáng của Hình Thiên Nham trong đám người kia.

Chết rồi.

Lần này thì chắc chắn Hình Thiên Nham sẽ nhận ra mình rồi.Quả nhiên, Hình Thiên Nham vừa nói xong thì biểu cảm của anh cũng trở nên cứng nhắc.

Anh nhìn cặp kính bị rơi dưới đất rồi lại nhìn Khả Nghiên đang bị nhấc lên, sao lại...!là cô ta?Trong phòng khách nhà họ Hình, ánh đèn sáng chói.


Mấy người giúp việc và cả Khả Nghiên đều đang đứng đó, giữ im lặng.

Đặc biệt là Khả Nghiên, suốt lúc đó cô không dám ngẩng đầu lên nhìn Hình Khả Nham một lần nào, chỉ sợ mình bị nhận ra.Không biết phải bao nhiêu lâu sau thì Hình Thiên Nham mới bỏ ly trà trong tay xuống, nói với vẻ lạnh lùng: “Chuyện gì thế?”“Thiếu gia, tôi mất tiền rồi.” - A Uy không huênh hoang như ngày thường nữa, trả lời câu hỏi của cậu chủ một cách rất cung kính.“Sao?” - Đôi mặt đầy vẻ nghi ngờ và lạnh nhạt liếc qua: “Sau đó thì sao?”“Sau đó...!sau đó...” - A Uy ngập ngừng một chút, dường như anh ta đã đưa là một quyết định rất khó khăn rồi nhìn sang chỗ Khả Nghiên: “Tôi nghi bà vú kia là người trộm.”“Động cơ?”“Tôi ở trong căn nhà này ban năm rồi, những người giúp việc khác cũng đều ở đây nhiều năm, chưa bao giờ gặp chuyện trộm cắp gì cả.

Vậy nhưng hai ngày trước, cô vú em này vừa vào tôi đã mất tiền rồi, vậy nên tôi dám chắc là cô ta lấy.”Chỉ biết lắc đầu, Khả Nghiên không nói được, cứ liên tục lắc đầu phủ nhận.


Lúc này, cô lại rơi vào tình cảnh có miệng mà chẳng thể nói, không thể lên tiếng giải thích, không thể phủ nhận một cách dõng dạc, chỉ có thể làm những hành động bé nhỏ mong người khác chú ý đến mình.“Ồ, là vậy sao…” - Hình Thiên Nham nghe xong gật gật đầu.

Một lúc sau, anh thở dài một cái, nhấc tay lên xô ngã chiếc bình hoa bên cạnh sô pha.“Bụp” một tiếng, bình hoa rơi xuống vỡ tan.

Những mảnh vỡ rơi đầy đất, mọi người đều nhìn nhau đầy sợ hãi, không hiểu thiếu gia làm vậy là có ý gì.“Hôm nay là lần đầu tiên các người vào phòng khách mà chiếc bình hoa này đã vỡ rồi, vậy tôi cũng có thể trách các người là mấy người làm vỡ à?”Giọng điệu bình tĩnh nhưng lại nói ra một lý lẽ làm lý do của cậu kia trở nên vô lý.

Cậu A Uy đó nhíu mày: “Thiếu gia, tôi hiểu ý của ngài, vậy nhưng…, nhưng thế thì ai mới là người lấy tiền của tôi chứ?”“Cái này, sao cậu hỏi tôi?” - Miệng anh vẽ lên một nụ cười lạnh lùng, lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra: “Cậu nên hỏi cảnh sát mới đúng.” - Anh nhấn nhanh mấy nút trên bàn phím: “Alo, cục trưởng Lý à, tôi là Thiên Nham, nhà tôi có một vụ…”Nói được mấy câu, dường như anh nhìn thấy gì đó.

Anh cúp điện thoại, mắt nhìn thẳng vào nhóm người giúp việc kia.Thấy thiếu gia làm vậy, lại cộng thêm ánh mắt của anh, mọi người đều một lần nữa thấy rất khó hiểu, nhìn nhau như muốn biết thiếu gia đang nhìn ai.“Phù…” - Nhẹ nhàng thở ra, Hình Thiên Nham chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh một người trong nhóm người giúp việc: “Vừa nãy tôi chưa gọi cho cục trưởng Lý đâu.”.