“Được rồi, mọi người đi làm việc đi.” - Tiêu Lâm Na phân tán người làm trong nhà đi, nắm chặt hai đôi tay của mình.

Rất lâu rồi không thấy Hình Thiên Nham như vậy.

Con đàn bà đáng chết này…Cô ta nhanh chóng đi vào phòng của em bé.

Nhìn xung quanh không có người, cô ta mới đóng cửa phòng lại.Khả Nghiên đang cho Dục Thành bú sữa gật đầu nhìn cô.“Em là có ý gì?” - Thật bất ngờ, cô ta hỏi một cách khó hiểu.


Cái gì? Ý gì là sao?“Thiên Nham chỉ giảm bớt lượng công việc cho em mà thôi, em rốt cuộc là có rắp tâm gì?” - Bước lên phía trước, ánh mắt hung ác nhìn về phía Khả Nghiên.Khả Nghiên lắc lắc đầu, rồi lại nghiêng đầu.

Tôi không muốn giảm bớt khối lượng công việc, chỉ cần tôi có thể ở cùng Dục Thành nhiều hơn, tôi dù có kiệt sức cũng vui.

Chỉ có vậy mà thôi.“Tôi nói cho cô biết, em gái chết tiệt, nếu sau này cô còn thể hiện ánh mắt của thê thảm như vậy, tôi nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Hình."Tiêu Lâm Na vừa dứt lời, Dục Thành đang bú sữa liền ngừng bú.

“Oa...”, tiếng khóc của nó vang lên.


Nhưng Tiêu Lâm Na đã quay đầu bỏ đi giống như người dưng.Không suy nghĩ nhiều về lời nói của chị mình, Khả Nghiên ôm lấy Dục Thành lắc nhẹ người “Ôi ôi ôi, bảo bối không khóc, bảo bối không khóc…” - Cô cúi đầu, dùng cằm của mình cọ vào cái mặt nhỏ nhắn mềm mại của con trai, trong lúc này cô cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.“Thiếu gia, thiếu phu nhân.

Chân của lão gia bị rạn một chút, thời gian này chỉ cần lão gia ở trong phòng nghỉ dưỡng là được.”“Cái gì, rạn xương?” - Tiêu Lâm Na mở to đôi mắt, gương mặt tỏ vẻ thương cảm ngồi bên cạnh giường: “Ba, ba nhất định rất đau đúng không? Mấy ngày tới đây nên nghe lời bác sĩ nghỉ ngơi nhiều hơn đi, sau này con sẽ đích thân mang bữa ăn đến cho ba.”“Ôi trời, không cần, không cần.

Lâm Na, chỉ có con là có lòng.” - Ánh mắt hướng về phía Hình Thiên Nham đang đứng ở đầu giường: “Ôi, ba đã bị như vậy, mà con trai ta lại xem như không có việc gì xảy ra.”Nhìn Hình Thiên Nham im lặng không nói lời nào, Tiêu Lâm Na liền nói đỡ: “Ôi ba, tính cách của Thiên Nham ba còn không biết sao, anh ấy bề ngoài thì điềm tĩnh, nhưng trong lòng thì rất lo lắng cho ba mà.”“Chà.

Thật không biết Thiên Nham nhà chúng ta đã tu được phúc mấy đời, mà cưới được Lâm Na con đây, một người vợ hiểu chuyện như vậy lại còn biết quan tâm, ôi, ba thật sự là chọn đúng người rồi.”Nghe ba và Tiêu Lâm Na nói chuyện qua lại, Hình Thiên Nham cảm thấy rất bực bội, người đàn bà này đang giở trò nịnh hót, lẽ nào ba lại không nhìn ra sao?“Cô vú em vừa mới nhận vào đấy được không vậy? Cô ta vừa không biết nói, còn lỗ mãng, lại còn quá hấp tấp.”“Ba.” - Hình Thiên Nham đang trầm lặng thì đột nhiên mở miệng: “Con nghĩ cô ta cũng không phải là cố ý, huống hồ cô ta chăm sóc Dục Thành cũng rất tốt.”“Hả?” - Ba Hình sững sờ: “Thiên Nham, hiếm khi con nói lời tốt cho người khác, nhìn thái độ này của con là rất đồng ý cô bảo mẫu này?”Thiên Nham không nhận ra điều này, chỉ là cảm giác mà thôi, anh còn cảm giác dường như có rất nhiều câu chuyện dài trên người cô bảo mẫu này.“Không sao đâu.” – Thiên Nham thấp giọng nói, sau đó quay người rời khỏi phòng của ba Hình, lúc anh định quay về phòng mình, bỗng ánh mắt chú ý đến phòng em bé.Ánh mắt bi ai, nước mắt thê lương, cảnh Khả Nghiên nắm lấy tay anh và khóc lại hiện lên trong tâm trí anh.

Nhét một tay vào túi, anh hít một hơi thật sâu, cùng với một chút nghi ngờ, anh chuyển hướng đi đến phòng em bé.Do dự một lúc, anh mở cửa ra, không ngờ những gì anh nhìn thấy là hình ảnh một người phụ nữ đang cho Dục Thành bú sữa..