“A…” - Nỗi đau đớn tra tấn kia suýt nữa đã làm cô muốn đánh mất lý trí, nắm chặt nắm tay, cô quỳ trên mặt đất giống như một con chó đói khát mà đi liếm láp vệt nước, muốn giảm bớt cơn đau đang hoành hành trong người.

Nhưng không ngờ rằng, nước và thứ thuốc này vốn hòa hợp nhau, không những không làm cô bớt đau đớn, ngược lại cảm giác bị lửa đốt trong cô càng thêm mãnh liệt.

Cô nằm trên mặt đất không ngừng lăn lộn.

Giờ khắc này, nếu không phải ôm hy vọng được gặp lại Vân Đỉnh, cô thật sự rất muốn chết đi.Cuối cùng, trong lúc bị cơn đau tra tấn, cô đã ngất đi.


Đến khi tỉnh lại, giọng nói đẹp đẽ cũng theo đó mà biến mất.Đêm trước đó, nỗi đau phảng phất ấy hãy còn đọng lại trong lòng cô, mỗi khi nhớ tới, cô liền cảm thấy không rét mà run.

Cô nhàn nhạt nhìn người chị đang đứng phía sau, giống như không hề nghe thấy lời của cô ta, cô chỉ tiếp tục dỗ cho Dục Thành ngủ.Thấy thái độ em gái như vậy, nếu là trước kia Tiêu Lâm Na đã sớm nổi giận, tuy nhiên giờ phút này, cô ta không muốn làm khó cô, vì dù sao rốt cuộc mục đích của cô ta cũng đã đạt tới rồi.

Thứ nhất là giải quyết nỗi lo lắng đeo bám mìmh ngày đêm.

Thứ hai, cũng không cần lo sợ Dục Thành sẽ xảy ra chuyện không hay gì sau này.


Cho nên không cần phải đem cô ra ép bức nữa, cái này người ta gọi là vạn sự lưu một đường cho ngày sau, con thỏ nóng nảy kia nào sẽ dám cắn người cơ chứ?“Hừ.” - Hừ lạnh một tiếng, cô ta xoay người rời khỏi căn phòng của đứa trẻ.Giờ khắc này, Tiêu Khả Nghiên mới thật sự cảm nhận rõ ràng thế giới của mẹ và con, nhìn khuôn mặt say ngủ của bảo bối, lông mi cong vút, cùng với sợi tóc dày, cô dần dần nở nụ cười của một người mẹ hiền, nội tâm tràn đầy ngọt ngào tựa như ăn mật đường.“Vân Đỉnh ơi.

Không.

Hiện tại mẹ nên gọi con là Dục Thành nhỉ? Không ngờ chỉ qua một thời gian ngắn không thấy con, con giống như đã trưởng thành thật nhiều.

Ở đây có thoải mái không con? Con có nhớ mẹ không nào?”Ánh mắt cô lại nhìn sang đống đồ chơi nằm trên giường của em bé” “Ha ha, Dục Thành nhiều đồ chơi như vậy có cảm thấy vui vẻ không? Mẹ cũng rất vui vẻ đấy.

Mẹ còn cho rằng sẽ không được gặp lại con, không ngờ cuối cùng vẫn có thể cùng con đoàn tụ, thật là hạnh phúc.”.