Khả Nghiên lại hít vào một hơi nặng nề, sau đó cô mới nhàn nhạt nói: “Đi ra ngoài, đi dạo một chút…”“Ừm.

Đi đi…” Gật gật đầu, Tiêu Lâm Na tiến lên hai bước, giọng điệu rõ ràng đã hòa hoãn rất nhiều: “Em à, chuyện này, em hẳn là sẽ không nói cho cha biết chứ? Em cũng biết, cha thương em nhường nào, nếu không ông cũng sẽ không thầm khóc một mình, còn không nói cho em biết chuyện này, chị tin là, nếu em nói với ông, ông nhất định sẽ…”“Yên tâm đi.


Em sẽ không… nói cho bất kỳ ai…”Khí trời tháng một vẫn là mùa đông, gió thổi vào lạnh thấu cả lòng người, người đi đường đều nôn nóng chạy về phía nhà của mình, bởi vì chỉ có như vậy ngày đông giá rét cũng sẽ ấm cúng, bởi lẽ chỉ khi ở trong nhà mới là mái ấm khiến con người thực sự ấm áp.

Một tháng nữa là Tết Âm Lịch, nhà nhà bắt đầu đặt mua đồ đón tết, Tiêu Khả Nghiên một mình đi trên đường lớn, cô đối mặt với con phố vui tươi mà không cảm giác được gì cả, dường như tất cả thế giới này tách biệt không liên quan gì đến cô, giờ phút này, cô chỉ cảm thấy thật lạnh… thật lạnh…‘Lời nói dối của tháng sáu, sự thật ở trước mắt, được đưa vào đôi mắt nâu đen …’ Di động đột nhiên vang lên, cô móc điện thoại ra nhìn dãy số, thần kinh cô vẫn luôn căng thẳng tại một khắc này cuối cùng đã sụp đổ!Ông trời, có phải ông vẫn luôn lừa gạt tôi! Tiêu Khả Nghiên tôi rốt cuộc đã làm chuyện gì, mà lại phải chịu đựng sự trừng phạt thống khổ đến như vậy cơ chứ? Khả Nghiên nhắm chặt hai mắt, ngăn cho một dòng nước mắt tuôn rơi, cô hít sâu vào một hơi, cố gắng ngừng lại âm thanh nghẹn ngào rồi mới chậm rãi nhận cuộc gọi điện: “Alo?”“Nghiên Nghiên! Anh đã về rồi!”‘Lộp bộp’ Trong lòng cô như bị dao cắt, Lý Thần không phải xuất ngoại khảo sát năm tháng hay sao? Sao lại về nhanh như vậy? “A…”“Sao vậy? Nghiên Nghiên, hình như em không hy vọng anh trở về hả? Em không phải bởi vì quá nhớ nên sinh hận đấy chứ? Nói đi, cục cưng Nghiên Nghiên, em đang ở đâu? Anh đi tìm em! Anh sẽ mang đến cho em mang một món quà thật là đẹp nha!”A… Đúng vậy, cũng nên gặp nhau rồi!“Em ở quán cà phê trên đường Vinh Nghiệp chờ anh, anh tới đây đi.

” Lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó cô tắt điện thoại.

Một lúc lâu sau, một người đàn ông tuấn tú xuất hiện ở trước mặt của Tiêu Khả Nghiên, anh cao hơn một mét tám, dáng vẻ lúc cười giống như ánh mặt trời, thờiđại học người theo đuổi Tiêu Khả Nghiên có thể nói vớt lên cả một đống, đương nhiên, Lý Thần cũng ở trong đó.

Tuy nhiên, anh là người đàn ông duy nhất có khả năng làm tan chảy Tiêu Khả Nghiên, cũng là người đàn ông duy nhất có thể bước vào trái tim cô! Có thể nói, Lý Thần là người duy nhất kiếp này cô có thể dựa vào!Nhưng bởi vì Lý Thần có xuất thân quan lại, cho nên thái độ bên nhà trai vẫn luôn phản đối chuyện bọn họ yêu nhau, sau khi đã tốt nghiệp đại học thì bọn họ dần dần chuyển tình yêu công khai thành yêu ngầm, mà tình yêu này đã kéo dài bốn năm ròng rã.


Nhìn trước mắt là người đàn ông như ánh nắng mặt trời đã từng cho mình vô số ấm áp này, nhưng giờ phút này anh ấy cuối cùng đã không thể hòa tan cô được nữa, ngược lại còn khiến lòng của cô càng thêm giá băng.

“Anh đã đến rồi…” Cô nhàn nhạt cười, giống như đóa sen thanh tú đang hé nở trên mặt nước.

“Nghiên Nghiên… sau khi tốt nghiệp đại học, anh xin thề, trong vòng ba năm nhất định sẽ khiến cho cha mẹ của anh chấp nhận em, Tiêu Khả Nghiên em sẽ trở thành vợ của anh, hiện tại! Anh làm được, Nghiên Nghiên, cha mẹ anh đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi!” Lý Thần đột nhiên quỳ một gối xuống đất, từ trong túi móc ra một hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, anh thành khẩn nói “Lấy anh nhé!”Cái… Cái gì?Khả Nghiên đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương loá mắt kia, cô không nhớ được mình đã mong đợi chiếc nhẫn này bao lâu, bọn họ không bận tâm trở ngại gia đình mà cùng nắm tay tiến về phía trước, bao nhiêu ngày đêm kiên trì chỉ vì đổi lấy kết quả của ngày hôm nay, nhưng mà…Tất cả đã trở thành bọt nước.


Thật buồn cười! Thật buồn cười! Việc này nhất định là do ông trời trêu đùa cô một vố lớn đây!Trong nháy mắt, Tiêu Khả Nghiên cảm thấy xoang mũi của mình đã xông lên một trận chua xót, bàn tay nhỏ bé của cô khẽ nhúc nhích, móng tay theo bản năng bấm mạnh vào lòng bàn tay để chế ngự cảm giác này.

‘Đừng khóc! Tiêu Khả Nghiên, mày không được khóc! Nếu rơi nước mắt, sẽ làm tổn thương lý Thần, người yêu mày rất nhiều ! Tuyệt đối! Tuyệt đối! Không được khóc!’ Trước khi kịp nhận ra, cô không để ý lòng bàn tay mình đã bị móng tay bấm mạnh đến mức hiện lên vết máu, có lẽ, giờ phút này đối với cảm giác đau đớn cô đã tê dại từ lâu rồi?.