Tất cả chứng cứ anh ta nắm chắc trong tay, mắt thấy có thể giết chết Triệu Nam Thiên.

Hiện tại lại kêu anh ta giải quyết riêng?
Làm sao có thể!
Anh ta hít sâu một hơi, dáng vẻ hùng hổ doạ người, “Cảnh sát La, việc hôm nay nhất định phải dùng pháp luật để giải quyết.

Nếu cục công an thành phố các người không làm được, vậy tôi tìm cấp phòng giải quyết!”
La Cường cười lạnh.

Nếu không phải nể mặt cục trưởng Quan, sao anh ta có thể khách khí như thế?
Một thương nhân nho nhỏ còn tưởng mình có thể một tay che trời?
Đúng là anh ta có tiền có quyền, nhưng dân chúng bình thường bị các người bắt nạt một chút cũng thôi đi.


Nhưng Triệu Nam Thiên có thể xưng anh em với anh Hùng, sao có thể là người thường?
Nếu anh Hùng đã nhúng tay vào chuyện này, đừng nói là tìm tới cấp phòng, cho dù anh có tìm tới cấp tỉnh cũng vô dụng!
Anh ta còn muốn nhắc nhở Ngụy Bắc Minh một câu, kết quả điện thoại của Ngụy Bắc Minh đã đổ chuông.

Ngụy Bắc Minh không muốn nhận, nhưng nhìn lướt qua số điện thoại hiển thị trên màn hình, anh ta vẫn phải nhận máy, “Mẹ, con đang xử lý một chút việc, đợi lát nữa lại nói.


Bà Ngụy nói thẳng: “Trở về!”
Ngụy Bắc Minh gần như hoài nghi mình nghe lầm, “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Con sắp…”
Giọng nói của bà Ngụy lạnh lùng hơn hẳn, “Mẹ nói con không hiểu sao? Mẹ kêu con lập tức về nhà! Hiện tại, lập tức, lập tức về nhà cho mẹ!”
Sợ con trai không nghe mình khuyên bảo, bà ta lại dặn dò một câu, “Nghe mẹ, tuyệt đối không thể trêu chọc tên Triệu Nam Thiên kia thêm nữa!”
Ngụy Bắc Minh nắm điện thoại thật chặt, sức lực lớn đến mức mu bàn tay có từng sợi gân xanh nhảy lên.

Anh ta trầm tư suy nghĩ vẫn không nghĩ ra được đáp án.

Chỉ là một tên bảo vệ quèn mà thôi, tới cùng anh ta có năng lượng gì mà có thể khiến cho mẹ phải kiêng kỵ như vậy?
Hai tên vệ sĩ sợ anh ta xung động bèn đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, “Cậu chủ, bà chủ để cậu chủ theo chúng tôi trở về!”
Ngụy Bắc Minh hung ác nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên, ánh mắt âm u trước nay chưa từng có.

Anh ta không cam lòng, trong ngực có lửa giận bốc lên, thế nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại không tìm ra chỗ phát tiết, tâm tình hung ác thiếu chút nữa đã đốt cháy cả người anh ta!
Một hồi lâu sau anh ta nói: “Được rồi, tôi biết rồi!”
Hai vệ sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm.


Giọng điệu của bà chủ ngưng trọng hiếm thấy, bọn họ rất sợ cậu chủ xung động.

Ngụy Bắc Minh đẩy vệ sĩ ra quát mắng, “Cút ra cho ông đây!”
Nói xong, anh ta ném mạnh điện thoại xuống đất, sau đó lại thở phì phò đạp điện thoại thêm mấy đạp.

Vừa giẫm anh ta vừa cao giọng mắng, “Khốn kiếp! Mịa nó chó má! Rác rưởi! Thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Chó chết, chó chết!”
Hai tên vệ sĩ sợ đến câm như hến, lại không dám đi lên ngăn cản.

Ngụy Bắc Minh phát tiết xong lại thở dài một hơi, chỉnh sửa quần áo một chút sau đó anh ta mới thay khuôn mặt tươi cười bước nhanh đến phía trước.

Chờ khi anh đứng bên cạnh La Cường, lúc này mới hỏi: “Cảnh sát La, ban nãy tôi suy nghĩ một chút cảm thấy anh nói không sai, bị chó cắn một cái tôi cũng không thể cắn ngược về được, đúng không?”
“Nếu đã vậy, hôm nay chuyện này tôi đồng ý hoà giải.


La Cường đang định cho anh ta một nấc thang, kết quả không ngờ tới Ngụy Bắc Minh vốn không cho anh ta có cơ hội mở miệng.


Anh ta quay đầu nhìn về phía Triệu Nam Thiên, “Họ Triệu kia, hôm nay tao tạm tha cho mày một mạng, sau này chỉ cần mày còn ở Đông Châu thì mịa nó cẩn thận một chút cho tao!”
Cuối cùng, ánh mắt anh ta lại hướng về phía Tô Mục Tuyết, giễu cợt nói: “Còn có loại hàng second-hand này tôi coi thường, tặng cho mày!”
Tiếng nói vừa phát ra, bầu không khí trở nên an tĩnh tới quỷ dị!
La Cường bị kẹp ở giữa, anh ta là người không hy vọng chuyện hôm nay bị náo lớn nhất.

Nếu như song phương có thể âm thầm hoà giải, hai bên bình an vô sự, đây mói là kết quả tốt nhất với anh ta!
Nhưng lúc này La Cường gần như hoài nghi mình nghe lầm.

Anh ta nhìn về phía Ngụy Bắc Minh như đang nhìn kẻ ngu ngốc, chỉ hận không thể chĩa vào mũi anh ta mà mắng to.