Lâm Nhĩ Tích lại một lần nữa có dự cảm không lành, mà cảm nhận của phụ nữ thì rất ít khi nào là sai.

Tối hôm đó, không một giây phút nào cô được ngủ yên với Vũ Hạo. Vì vậy đến hơn 8h sáng vẫn còn nằm ịch trên giường không bước xuống nổi.

Cô cố mở mi mắt nặng trĩu, chỉ cựa quậy một chút đã cảm thấy toàn thân ê ẩm. Thảm rồi, Lâm Nhĩ Tích cô thật sự thảm rồi. Tình hình này làm sao bước xuống giường nổi?

Ngay lúc đó, Vũ Hạo thù lù bước ra từ phòng tắm. Các múi cơ của anh lộ rõ trông vô cùng quyến rũ. Nhưng giờ phút này, một chút máu háo sắc của Lâm Nhĩ Tích cũng không thể sôi lên nổi.

Anh nhìn thấy cơ thể trắng ngần của cô nằm trên giường, chăn che thoát ẩn thoát hiện đường cong hoàn hảo càng khiến anh thêm phấn khích.

Anh tiến lại gần cô, nở nụ cười lưu manh. Ngay lập tức, Lâm Nhĩ Tích dùng chút sức lực còn lại để ngăn cản: "Tiểu Hạo, tôi sắp xỉu rồi"

Vũ Hạo nhìn cô cười gian: "Tôi nói rồi, ai bảo hôm qua không cố gắng ăn nhiều vào chứ?"


"..."

Anh vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng dùng hai tay đỡ cô dậy: "Đi nổi không?"

Lâm Nhĩ Tích nhục nhã khẽ lắc đầu, cô bây giờ cứ như phế vật vậy.

Vũ Hạo nhếch mép hài lòng, ngay lập tức bế xốc cô lên. Cô giật mình, cố gắng níu kéo tấm chăn che cơ thể lại.

Anh cười cười dùng một tay giật tắm chăn bỏ xuống đất: "Che cái gì? Còn chỗ nào tôi chưa nhìn thấy?"

Lâm Nhĩ Tích im lặng không trả lời, Vũ Hạo được thế bồng cô một mạch vào phòng tắm.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Sau khi được đặt nhẹ nhàng xuống bồn tắm lớn, Lâm Nhĩ Tích mới mở lời: "Tôi tự tắm được, anh ra ngoài đi"

"Nhưng tôi muốn tắm cho em"

Lâm Nhĩ Tích liền mếu máo: "Anh không thương tôi ư?"

Vũ Hạo giật bắn mình: "Cái gì mà không thương? Em đang nói gì vậy?"

"Nếu thương tôi sao lại không chiều ý tôi chứ?"

"..."

Ai đó im lặng một hồi lâu, đành lắc đầu bó tay đi ra ngoài: " Nhớ nhanh lên đó"


"Rầm" \- Cửa phòng tắm đóng lại, Vũ Hạo lắc đầu trách chính bản thân mình. Thời gian qua dù cố mạnh mẽ đến cỡ nào, cũng không thể thắng nổi Lâm Nhĩ Tích.

Nghĩ rồi anh ngồi xuống ghế, tự trấn an bản thân: "Không phải mình yếu đuối, là vì Tiểu Tích Tích quá đáng yêu thôi. Chắc chắn là như vậy!"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Sau khi tắm xong, Lâm Nhĩ Tích lại được Vũ Hạo bồng ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng đặt lên...xe lăng.

"Gì vậy?"

"Xe lăng?"

"Sao anh lại để tôi ngồi trên đây?"

"Vậy em đi nổi không?"

Lâm Nhĩ Tích lại một lần nữa á khẩu, đúng là cô không đi nổi thật. Tên Vũ Hạo xấu xa, cô còn chưa kịp mắng anh vì đã làm toàn thân cô bầm tím, bây giờ lại thêm cả chuyện này.

Sau đó cô thở dài trấn an bản thân. Không sao, người xấu xa như Vũ Hạo cũng không có gì là không tốt. Chắc chắn ngoài cô ra không ai yêu nổi anh đâu!

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Mấy tháng sau, Lâm Nhĩ Tích đang trong công ty thì một cuộc điện thoại từ nước Mỹ gọi đến.

Sau khi nghe máy xong, cô nở một nụ cười thật quyến rũ. Cuối cùng ngày này cũng đã tới, cô không chần chừ mà gọi ngay đến Anh.

"Tiểu thư, chị nghe đây" \- Đầu dây bên kia nhanh chóng hồi âm.

Lâm Nhĩ Tích cười tươi: "Thiên Tinh, dạo này chị ổn không?"


"Rất ổn. Chị vừa tốt nghiệp xong, bây giờ đã đủ sức về Lâm Bang giúp em rồi"

Lâm Nhĩ Tích gật đầu: "Được, vậy chị về đi. Trước đó hãy sang Mỹ giúp em đón hai người"

"Rõ"

Cuộc gọi ngắn lập tức tắt ngay. Lâm Nhĩ Tích bỏ điệm thoại lên bàn, cười thoải mái trên chiếc ghế xoay.

Đột nhiên A Trác không mở cửa mà tự động xông vào, trên tay còn xách bịch gà rán nóng hổi.

"Uy Vũ, ăn..."

Lâm Nhĩ Tích ngừng cười, nhìn người trước mặt bằng đôi mắt nghi hoặc: "Gì vậy?"

A Trác nhìn thấy cô liền giật mình, chưa ai kịp vạch trần đã tự mình chối đây đẩy: "Không có đâu tiểu thư, tôi không định mua gà rán cho ai hết"

Lâm Nhĩ Tích đứng dậy, khuôn mặt không có chút gì gọi là tin tưởng. Tuy vậy cô vẫn không nói gì mà ung dung bước ra khỏi phòng. Trước khi rời đi còn kịp nói một câu:

"Nếu anh thích, tôi có thể rủ Vũ Hạo làm ông tơ bà nguyệt đó"