Lâm Nhĩ Tích nằm im trong phòng, có cảm giác thân mình nhẹ bẩng không chút sức lực, hệt như cái lần bị tập kích trên tàu.

Cô cố mở mi mắt, một lần nữa lại thấy Lục Đồng ngồi cạnh mình. Nhưng lần này cô không thấy cô ấy cười, cô cũng không thể hỏi "Vũ Hạo sao rồi?"

Vũ Hạo làm sao chứ? Anh ấy chết rồi...

Lục Đồng nhỏ giọng nắm lấy tay cô: "Tiểu thư, chị tỉnh lại rồi"

Lâm Nhĩ Tích nhợt nhạt gật đầu rồi nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là buổi tối. Cô cố mấp máy đôi môi khô nứt nẻ:

"Chuyện của Vũ Hạo...thế nào?"

"Ngày mai...ngày mai sẽ tổ chức tang lễ"

Lâm Nhĩ Tích không nói tiếng nào, cô phủi tay Lục Đồng ra quay mặt vào trong, không muốn đối diện trực tiếp với ai.


"Tiểu thư..."

"Ra ngoài đi, chị muốn ở một mình" \- Đó là lời nói rõ ràng nhất từ Lâm Nhĩ Tích mà Lục Đồng có thể nghe được.

Lục Đồng cau nhẹ mày đứng dậy, ánh mắt nhìn cô không khỏi tránh nỗi xót xa. Cuối cùng chuyện gì tới cũng đã tới, người quan trọng còn lại trong cuộc đời cô cũng ra đi rồi.

Lục Đồng bước ra khỏi phòng, lắc đầu buồn rười rượi. Cô không biết cuộc đời của Lâm Nhĩ Tích rồi sẽ đi về đâu, cũng không biết cách nào để có thể giúp cô ấy. Cô cũng không thể trơ mắt nhìn Lâm Nhĩ Tích ngã vào vũng bùn mãi được, thật đau đầu...

\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Những ngày sau đó, lễ tang của Vũ Hạo được tổ chức vô cùng trịnh trọng. Vũ Phương Nghi khóc lên khóc xuống, còn bà nội thì đỡ hơn một chút, vẫn còn có thể coi là giữ được bình tĩnh. Chí ít cái thứ gọi là "cảm xúc" vẫn còn tồn tại trên mặt bà.

Còn về Lâm Nhĩ Tích, một chút cảm xúc cũng không có. Khuôn mặt cô đờ ra, không khóc, không cười, cũng ít khi nói chuyện với ai. Cô cứ nhìn xa xăm về một phía, chính bản thân cũng không biết mình đang nhìn gì.

Những người họ hàng bàn tán xôn xao, tại sao chồng chết mà một người vợ như cô lại không tiếc một giọt nước mắt?

Có người đáp lời, chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt, có yêu thương gì nhau mà khóc chứ?

Phải, tất cả mọi người xung quanh đều nghĩ như vậy, không ai hiểu sự thật đàng sau nó. Lúc này chỉ có mỗi Lục Đồng là hiểu.

Cô biết Lâm Nhĩ Tích, không phải là cô ấy không khóc, mà có khi là nước mắt đã không còn để rơi. Từng tai họa một kéo nhau ập xuống đầu Lâm Nhĩ Tích, còn bảo cô có thể như một người bình thường ư?

\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Một tháng sau tang lễ, bà nội gọi Lâm Nhĩ Tích vào phòng nói chuyện riêng.

"Nhĩ Tích, chuyện này cũng hơi khó nói, nhưng ta sẽ nói thẳng với con"

"Vâng..." \- Lâm Nhĩ Tích nhỏ giọng như không quan tâm sự đời.

Bà nội thở dài nắm lấy tay Lâm Nhĩ Tích: "Ngày trước cưới cô gái kia và con về đây làm vợ của Vũ Hưng và Vũ Hạo là để giải hạn cho gia đình. Nhưng sau đó ta thật sự rất mến con, đối với con ta luôn xem như máu mủ ruột thịt.

Bây giờ Vũ Hạo cũng không còn, con lại còn quá trẻ...Nhĩ Tích, con chỉ mới 26 tuổi thôi, cả cuộc đời con không thể chôn vùi theo hai từ "góa phụ" được"


Lâm Nhĩ Tích buồn rầu ngước nhìn bà nội: "Ý bà là..."

"Ta cũng đã hỏi ý Vũ Ngưng rồi. Từ nay con không chỉ là cô con dâu, mà còn là con nuôi của gia đình chúng ta nữa. Con có thể ở lại đây, có thể tìm một hạnh phúc mới mà không cần sợ người ngoài đàm tiếu. Thậm chí ta có thể tìm..."

Lâm Nhĩ Tích rưng rưng nước mắt nhìn bà nội, không ngờ đến bây giờ bà vẫn còn đối xử tốt với cô như vậy. Nhưng tấm chân tình này thật sự là cô không thể nhận.

"Bà nội, con cũng muốn nói từ lâu. Ở đây không còn...người đó, nên con muốn về Lâm Bang. Ba nuôi thật sự rất cần con"

Bà nội nhìn Lâm Nhĩ Tích, ánh mắt biểu lộ nét buồn. Bà ngồi trầm tư một hồi lâu rồi cũng gật đầu: "Được, nhưng con nhớ là phải thường xuyên đến thăm bà già này"

"Vâng"

"Còn nữa, nếu con cần giúp đỡ, chỉ cần nói với ta một tiếng!" \- Bà nội khẳng định một câu chắc nịch.

Bà chưa từng trải qua, nhưng cũng đủ hiểu cuộc chiến bang phái sẽ gay go đến cỡ nào. Lúc này còn là lúc tranh giành ngôi vị bang chủ, khó khăn trên vai Lâm Nhĩ Tích càng thêm chồng chất. Vì vậy lúc này, chí ít bà cũng mong có thể làm một chỗ dựa nhỏ cho cô.

Lâm Nhĩ Tích cảm động ôm lấy người trước mặt: "Cảm ơn bà nội!"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Ngay trong hôm đó, Lâm Nhĩ Tích thu dọn hành lí về Lâm Bang. Cô chỉ lướt sang phòng Lâm Kỳ Tích, thấy anh đang ngủ say rồi lại chạy sang Lâm Long Đỉnh.

Lâm Nhĩ Tích ngồi xếp chân hình hoa sen, nhắm mắt thiền phía sau Lâm Long Đỉnh. Giờ phút này, ông ấy vẫn còn đủ tâm trạng để ngồi thiền.

"Con về rồi sao?"

"Vâng"

"Đã thấm hết chuyện của ba nói chưa? Ba sẽ nhắc lại cho con nhớ, mỗi người đều có một cái số. Khi số mạng đã tận, dù con có cố gắng níu kéo cũng sẽ không được bao lâu. Người nào đến lúc đi thì cũng phải đi, người ở lại thì vẫn tiếp tục ở lại.

Người ở lại không được phép buồn, vì nó là định luật tự nhiên của tạo hóa. Chẳng hạn như ba, cũng đã là tuổi cao sức yếu, ra đi cũng là thuận theo tự nhiên..."

Mi mắt Lâm Nhĩ Tích trĩu nặng, nỗi buồn lại chạy ngược về tâm cang của cô. Hết chuyện của Vũ Hạo, giờ lại xoay ngược về chuyện của Lâm Long Đỉnh. Rốt cuộc là ông trời muốn triệt hết những người quan trọng của cô thật ư?


Lâm Long Đỉnh thở dài rồi nói tiếp: "Dạo này Quang Tùng chăm sóc ba rất tốt. Có khi nó đã ngộ ra điều gì, ba cảm thấy rất vui"

Lâm Nhĩ Tích chỉ cười nhẹ cho có: "Ba vui là được rồi, những chuyện khác đừng quan tâm nữa"

Nhắc đến những chuyện khác, đột nhiên Lâm Long Đỉnh nhớ ra chuyện gì. Ông thôi ngồi thiền, đứng dậy thật chậm rãi, chống cây gậy trên tay.

"Ba định đi đâu vậy?"

"Nhờ con nhắc ba mới nhớ. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, ba vẫn còn chưa kịp vạch mặt Phiến Tuyết Sương. Đúng là tuổi già lẩm cẩm"

Lâm Nhĩ Tích khẽ nhếch môi, nhìn ông ấy trong thật ung dung, tự tại. Không có chút gì là lo âu trước ngưỡng cửa của sự sống và cái chết. Thấy ông ấy được như vậy, chính cô cũng nhẹ lòng một chút.

Cô chủ động lại cặp tay Lâm Long Đỉnh: "Vậy con đưa ba đi!"

Ông cười hiền hậu: "Được"

Vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên Lâm Long Đỉnh cảm thấy chóng mặt, choáng váng cả đầu óc. Cảm giác này đối với ông thật quen thuộc, càng ngày tần suất lặp lại của nó càng nhiều hơn.

Lâm Nhĩ Tích hơi run rẩy: "Ba! Ba không sao chứ?"

"Phụt" \- một ngụm máu tươi lại vung vảy xuống sàn. Lâm Long Đỉnh cứ vậy mà ngất lịm đi.

Lâm Nhĩ Tích vừa đỡ lấy ông vừa hô to: "Người đâu??!"