Nghe hỏi, ánh mắt Manh Thư Quỳnh lộ rõ vẻ buồn rầu. Cô không nói không rằng, chỉ lạnh nhạt cười cho qua.

Tại sao cô lại thành ra như vậy ư? Có lẽ là vì nghèo, vì cuộc sống quá khốn khổ. Cô không chịu nổi, cuối cùng lại bán đi linh hồn thuần khiết từng có của mình để lấy cuộc sống giàu sang.

Nhưng mà không phải cứ nghĩ thế nào thì mọi chuyện đều diễn biến theo thế ấy. Bây giờ nhìn cô xem? Thảm rồi. Thảm đến mức không còn gì nữa.

Hai người im lặng một hồi rất lâu, A Trạch mới mở lời: "Em có muốn...đi gặp mẹ anh một chút không? Con trai của chúng ta cũng đang ở đó"

Manh Thư Quỳnh không suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng gật đầu. Cô nhớ con, cũng có phần muốn gặp bác Lý.


A Trạch cũng nhanh chóng đến giường bệnh dìu cô dậy, cùng đưa cô rời đi.

"Cảm ơn anh" \- Manh Thư Quỳnh nói theo phép lịch sự.

Mặt A Trạch tối sầm lại, nét buồn chưa từng vơi: "Từ khi nào chúng ta lại khách sáo với nhau như vậy?"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Buổi tối, ở dinh thự Bạch Nhĩ.

Lâm Nhĩ Tích vừa tắm xong, chỉ quấn khăn quanh người, còn chưa kịp thay đồ và lau khô tóc đã thấy ai đó nằm sẵn trên giường.

Anh cũng chỉ quấn chiếc khăn ngang bụng, nửa thân trên lộ rõ cơ bụng sáu múi, khuôn mặt thì phấn khởi chưa từng có.

Vừa nhìn thấy cô, anh đã nở nụ cười gian tà: "Tiểu Tích Tích, cơm ở trên bàn, còn anh ở trên giường"

"Em không có mù" \- Lâm Nhĩ Tích thằng thừng đáp lại, nhanh chóng đến tủ lựa quần áo, bỏ mặc ai đó không quan tâm.

Vũ Hạo bĩu môi, ngồi phóc dậy chạy đến ôm Lâm Nhĩ Tích từ phía sau, còn mè nheo cạ cạ vào vai cô:

"Tiểu Tích Tích còn giận anh sao? Đứa bé đâu phải là con anh chứ"


Lâm Nhĩ Tích xoay người lại, mặt đối mặt với anh, giọng bất cần: "Em giận anh vì thân là người có vợ nhưng lại không biết giữ mình"

"Cái gì? Tấm thân ngọc ngà này chỉ dành cho mỗi em thôi" \- Vũ Hạo tròn mắt đáp lại, bộ dạng vô cùng thật tâm.

Lâm làm mặt nghiêm trọng: "Nhưng nếu anh không khinh suất, không ai có cơ hội gài bẫy anh cả"

Vũ Hạo mếu máo ôm chặt cô, tay còn vuốt vuốt sau lưng: "Được rồi mà, Tiểu Tích Tích. Anh biết anh sai rồi, nhất định sau này sẽ cẩn thận"

"Còn có sau này?"

"Không, hết rồi" \- Vũ Hạo vừa nói vừa tiếp tục vuốt vuốt sau lưng, không biết vô tình hay cố ý làm nút thắt chỗ khăn tắm bị nới lỏng, khiến nó từ từ tuột xuống.

Lâm Nhĩ Tích giật mình, theo quán tính nhanh chóng dùng hai tay che chỗ hiểm. Cô trợn mắt nhìn Vũ Hạo: "Đáng ghét! Còn không mau nhặt khăn lên giúp em?"

Vũ Hạo nở nụ cười gian tà, khuôn mặt đã bay đi đâu hết những nét tội lỗi, bây giờ chỉ còn sự nham hiểm mà thôi.

"Anh không thích nhặt lên, dù gì đêm nay cũng không thể quấn khăn như vậy mãi, kiểu gì cũng phải cởi ra"

"Biến thái!"


Bị Lâm Nhĩ Tích mắng, Vũ Hạo càng được nước làm tới, mạnh bạo giật hai tay cô ra: "Che làm gì? Cứ như anh chưa thấy bao giờ vậy"

Lâm Nhĩ Tích đỏ mặt, vẫn chỉ biết thốt ra hai từ: "Biến thái!"

"Ồ, anh để ý khi ngại ngùng, Tiểu Tích Tích chỉ nói được hay chữ mà thôi"

"Anh...áaa"

Vũ Hạo không đợi cô nói gì thêm, chủ động bế xốc cô lên giường, dùng một tay khóa chặt hai cánh tay nhỏ bé của cô lại.

Anh hôn lên môi cô say đắm, xúc tác da thịt làm tê tái từng dây thần kinh. Tay còn lại của anh cũng không để yên mà mò mẫn lung tung, đến những nơi nhạy cảm, thịt mềm như da em bé.

Đêm đó, phòng của Vũ Hạo liên tục phát ra những tiến rên rỉ hoan lạc.