“Anh điên rồi hay sao, Vi Vịnh Phong?”
Đường Nhã Phương trợn mắt há miệng nhìn anh ta, gần như không dám tin vào hai tại của chính mình nữa.

“Anh không hề nói đùa! Chỉ cần em bằng lòng, chúng ta thật sự có thể quay về giống như trước đây vậy.”
Khuôn mặt của Vĩ Vịnh Phong tràn đầy sự bảo đảm, chắc chắn như chặt định chém sắt.

Đường Nhã Phương không thể tưởng tượng mà nổi nhìn chằm chằm vào anh ta một hồi lâu, đến cuối cùng cô mới thở ra một hơi:
“Vi Vịnh Phong, tôi vốn dĩ vẫn cho rằng anh chỉ là một người đàn ông tồi, vẫn hay mắc sai lầm như những người đàn ông bình thường mà thôi, không ngờ rằng anh lại có thể là một kẻ tồi tệ đến mức như thế này! Cuối cùng thì tôi cũng có thể nhìn rõ được con người của anh rồi, loại người giống như anh, thực sự là quá đáng sợ, người phụ nữ nào yêu phải anh, thật đúng là quá đáng thương.

Sau khi Đường Nhã Phương chậm rãi nói xong những lời này thì cô lại tiếc thay mà lắc đầu một cái, cũng không đợi cho Vi Vịnh Phong kịp phản ứng lại, Đường Nhã Phương đã xoay người rồi nhanh chóng rời đi.

Người đàn ông này...!Sau này phải cố gắng hết sức cách xa anh ta ra một chút mới được!
Sau khi thoát khỏi tên đàn ông tồi tệ, xấu xa Vi Vịnh Phong, Đường Nhã Phương cũng nhanh chóng gặp được Lục Đình Vỹ.

Hôm nay anh mặc một bộ vest màu đen, trang phục nghiêm túc, chỉnh tề, nhìn qua thật sự là vô cùng đẹp trai, xuất sắc hơn hẳn ngày thường.

Ngón tay thon dài đặt lên trên tay lái, trên người toát ra hơi thở cấm dục, sạch sẽ nhưng lại lạnh như băng, loại khí chất kia rõ ràng là càng khiến cho lòng người bị mê hoặc đến điên đảo không ngừng.

Đường Nhã Phương ngồi trên ghế lái phụ bên cạnh, nghiêng đầu quan sát anh một chút, sau đó cười nói: “Màu đen thật sự là rất hợp với anh, nhìn qua thì, vừa lộng lẫy lại vừa thần bí, cũng rất mê người.”

"Bà xã cũng rất xinh đẹp."
Lục Đình Vỹ đưa mắt nhìn sang khuôn mặt cười xinh đẹp của Đường Nhã Phương ở bên cạnh, cũng cười mà tán thưởng cô.

Ngày hôm nay Đường Nhã Phương cũng mặc một chiếc váy liền màu đen, thiết kế vô cùng tỉ mỉ, phác họa lại vòng eo nhỏ xinh đẹp của cô, khí chất sạch sẽ càng làm nổi bật lên dáng vẻ xinh đẹp nhưng lạnh lùng, giống như đóa hoa sen màu đen nở rộ dưới tia nắng hồng sớm nhất trong bình minh, thoát tục, không dính bụi trần nhưng cũng lại rất thanh cao.

Đường Nhã Phương cong khỏe mỗi cười, trong lúc lơ đãng, tầm mắt bỗng nhiên lại liếc thấy một bó hoa đang được đặt ở trên ghế ngồi phía sau của chiếc xe, cô không khỏi ngẩn ra: “Hoa này là do anh mua sao?”
“Lần đầu tiên ra mắt mẹ vợ, đương nhiên là phải nghiêm chỉnh một chút rồi.”
Lục Đình Vỹ khẽ gật đầu, trên khuôn mặt gần như chỉ có vẻ lạnh nhạt đột nhiên mang theo một nét nghiêm túc.

Đường Nhã Phương hơi ngây ngẩn, hai mắt nhìn chằm chằm vào đường viền rõ ràng trên gò má của Lục Đình Vỹ, hỏi: “Làm sao mà anh biết được mẹ thích hoa Phong Tín Tử và hoa Bách Hợp?”
“Chỉ cần là người quan trọng đối với em, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp để có thể biết được.”
Lục Đình Vỹ nghiêng đầu nhìn Đường Nhã Phương, ánh mắt thâm thúy đến mức khiến cho người ta có một loại ảo giác muốn vùi sâu vào không gian mà anh tạo ra vậy.

Chiếc mũi nhỏ xinh của Đường Nhã Phương đột nhiên cảm thấy đau xót, cô không khỏi hít một hơi thật sâu, trong lòng tràn đầy cảm động.

Người đàn ông này, nhìn bề ngoài thì rõ ràng là lạnh lùng như vậy, lúc nào cũng bày ra một loại dáng vẻ người sống đừng lại gần, từ chối người ngoài tiến đến làm thân từ bên ngoài phạm vi đường kính mười nghìn cây số, nhưng mà cũng vẫn là người đàn ông lạnh lùng ấy, lại có tâm tư tỉ mỉ đến mức người khác không thể nào có được.

Anh sẽ vì cô mà đi tìm hiểu mỗi một người, mỗi một người quan trọng ở bên cạnh cô.

Những hành động như thế này, Đường Nhã Phương của trước đây, chưa từng được nhìn thấy qua ở trên người của Vi Vịnh Phong.


Người đàn ông Vi Vịnh Phong kia, từ trước cho tới bây giờ đều sẽ không để tâm đối với những loại chuyện nhỏ như thế này, dù cho là đối với Đường Nhã Phương cô mà nói, đó là những chuyện rất quan trọng.

Nhưng mà Lục Đình Vỹ lại có thể.

“Mẹ của em chắc hẳn là sẽ rất thích người con rể như anh!”
Sau khi trầm mặc chốc lát, Đường Nhã Phương mới đè nén xuống được những nỗi ưu tư ở trong lòng, cười rồi nói với Lục Đình Vỹ.

Ước chừng khoảng nửa giờ sau, chiếc xe cuối cùng cũng đến được công viên tưởng niệm ở ngoại ô Thành phố Hải Phòng.

Hai người xuống xe, bước dọc theo thềm đá leo lên đến giữa sườn núi, cuối cùng dừng lại ở trước mộ mẹ của Đường Nhã Phương.

Vừa tới nơi này, vẻ mặt của Đường Nhã Phương lập tức hiện lên vẻ thương cảm.

Số lần mà mỗi năm cô tới nơi này đều không nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy hình ảnh của mẹ được khắc trên bia mộ, trong lòng cô lại không nhịn được mà sinh ra loại ý nghĩ ảo tưởng, nghĩ rằng: “Nếu như mẹ mà còn sống, vậy thì thật là tốt biết bao.”
Như vậy, cô sẽ có thể tùy ý làm nũng với bà, cũng có thể tự do phóng khoảng, tùy ý làm bất cứ điều gì mình thích, còn nữa, cô còn có thể không cần phải đối mặt với nhiều sự đau khổ, mệt mỏi và những con dao lạnh lẽo, sắc nhọn của người đời như bây giờ nữa.

Giống như là có thể cảm nhận được nỗi lòng và tâm sự nặng nề của cô, Lục Đình Vỹ đưa tay ra ôm lấy cô, sau đó thấp giọng nói: “Em không định giới thiệu anh cho mẹ vợ làm quen một chút hay sao?”
Đường Nhã Phương hồi phục lại tinh thần từ trong cảm giác thương cảm, mạnh mẽ gật đầu: “Đương nhiên là phải giới thiệu.


Đường Nhã Phương cúi người ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt bỏ hoa ở trước bia mộ, sau đó đưa tay ra, vuốt ve tấm hình được khắc trên bia mộ bằng đá lạnh lẽo, mỉm cười nói: “Mẹ, con đến thăm mẹ, hôm nay con còn dẫn theo một người nữa đến thăm mẹ, anh ấy tên là Lục Đình Vỹ, là con rể của mẹ.

Như thế nào, ánh mắt con gái Nhã Phương của mẹ không tệ có đúng không mẹ? Anh ấy là một người đàn ông rất là ưu tú đấy..."
Lục Đình Vỹ nghe thấy cô ở bên kia đang nhẹ giọng nói nhỏ, trong ánh mắt hiện lên một mảnh ôn hòa và ấm áp, yên lặng ở bên cô.

Kết quả là sự nán lại một chút của hai người lần này, cũng chính là hai giờ, đến khoảng ba giờ chiều, Đường Nhã Phương mới lưu luyến không thôi kéo tay của Lục Đình Vỹ rời đi.

Trên đường trở về, tâm trạng của Đường Nhã Phương hiển nhiên là không được tốt, Lục Đình Vỹ mở CD ở bên trong xe lên, âm nhạc nhẹ nhàng, chậm rãi trôi bồng bềnh ở bên trong xe, thư thái, thanh thản mà dễ chịu.

Không biết qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở trước cửa nhà họ Đường, Lục Đình Vỹ nhẹ giọng nhắc nhở: “Đến rồi.”
Đường Nhã Phương gật gật chiếc đầu nhỏ: “Vậy em vào nhà đây.”
“Ừ, buổi tối anh tới đón em.”
“Được."
Sau khi chào tạm biệt với Lục Đình Vỹ xong, Đường Nhã Phương lập tức quay người trở vào nhà, nhưng kết quả là khi vừa mới bước vào cửa, cô lại đã thấy được dáng người của Chu Như Ngọc ở bên trong phòng khách.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt của Đường Nhã Phương nhanh chóng hiện lên vẻ nghiền ngẫm, còn trong mắt của Chu Như Ngọc lại xoẹt qua vẻ u ám, mịt mờ đến khó hiểu.

“Về rồi sao?”
Lúc này, Đường Quốc Thành cũng phát hiện Đường Nhã Phương, khuôn mặt hơi có vẻ uy nghiêm kia, vào thời khắc này khi nhìn thấy Đường Nhã Phương thì lại có nhiều thêm một nét ôn hòa.

“Vâng.” Đường Nhã Phương cất giọng đáp lại một tiếng, nhưng mà đối với Triệu Thanh Bích ở bên cạnh, cô lại nhìn cũng không nhìn lấy một cái, chỉ nhàn nhạt mà nói với Đường Quốc Thành một câu: “Tôi đã đến thăm mẹ rồi.”
Đường Quốc Thành gật đầu, do dự một chút rồi mới nói: “Buổi tối ba cũng sẽ đi.”

Đường Nhã Phương không khỏi kinh ngạc mất mấy giây, vẻ mặt có chút phức tạp đến khó tả.

Ba của cô, đã rất nhiều năm không đến thăm người mẹ đã qua đời của cô rồi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho mấy năm này mối quan hệ của cô và Đường Quốc Thành càng ngày càng trở nên căng thẳng.

Đường Nhã Phương thật sự không thể ngờ tới, có một ngày Đường Quốc Thành sẽ lại chủ động mở miệng nói với cô, rằng ông ta sẽ đi thăm mẹ của cô!
“Chỉ cần không có người nào ngăn trở, tôi nghĩ mẹ của tôi sẽ rất vui mừng.” Đọc truyện hay trên truyenapp.com
Một hồi lâu sau, Đường Nhã Phương một lần nữa lấy lại tinh thần, lạnh lùng liếc mắt về phía Triệu Thanh Bích đang ngồi bên cạnh một cái, rồi mới giễu cợt nói.

Sắc mặt của Triệu Thanh Bích nháy mắt biến thành một mảnh cứng ngắc, hai tay âm thầm siết thật chặt lại thành nắm đấm, liều mạng đè nén lửa giận đang bùng lên trong đáy mắt.

Những năm này, không biết bà ta đã phải thổi bao nhiêu gió bên gối vào tại Đường Quốc Thành mới có thể khiến cho ông ta dần dần xóa bỏ hình ảnh về người vợ cũ ra khỏi trái tim của chính mình.

Nhưng mà bà ta thật sự lại không thể ngờ tới được, sau nhiều năm như vậy rồi, ngày hôm nay Đường Quốc Thành sẽ lại chủ động nói đến chuyện này.

Triệu Thanh Bích hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng kéo căng vùng da quanh khóe miệng, vẽ lên nụ cười khó coi mà nói: “Đồ cúng bái thì để cho tôi đi chuẩn bị đi, nếu như đã muốn đi thăm chị, vậy thì tôi có nói thể nào cũng không thể vắng mặt được!”
“Dì Bích đúng thật là mẹ hiền vợ đảm mà.”
Đường Nhã Phương cười híp mắt khen, nhưng trong giọng nói của cô lại tràn đầy ý tứ giễu cợt.

Sắc mặt của Triệu Thanh Bích sau khi nghe thấy câu nói này của cô thì trở nên xanh mét, nhưng bà ta vẫn phải duy trì nụ cười, nói: “Nhã Phương, sao con lại nói như vậy chứ? Dù cho có nói như thế nào đi nữa, bây giờ mẹ cũng đã là bà chủ của nhà họ Đường, những loại chuyện như thế này, vốn dĩ là chuyện trong bổn phận mà mẹ phải làm thôi mà.".