"Trước mặt biết đến có Minh Nghệ, Hoa Vân và giải trí
Thời Đại "
Tổng An Nhi thành thật trả lời, nói xong thì trợn trắng mắt: "Người phụ nữ kia có lòng tham không nhỏ nhỉ, công ty giải trí loại nhỏ không chọn mà toàn chọn ty lớn số một số hai trong nước, cô ta cũng không xem lại bản thân mình như thế nào, làm sao công ty người ta có thể ký hợp đồng với cô ta được chứ!" "Khó nói đấy."
Với sự khinh thường của Tống An Nhi thì Đường Nhã Phương lại lắc đầu: "Đừng quên Chu Như Ngọc có Vi Vịnh Phong là chỗ dựa cho cô ta.

Mặc dù Tập đoàn Vi Thị không bước chân vào ngành giải trí nhưng năng lực ở trong nước cũng không nhỏ, bọn họ muốn lăng xê một người để nổi tiếng thì chỉ cần bỏ ra ít tiền là dễ như trở bàn tay.

Vả lại cậu cũng đừng coi thường Chu Như Ngọc, mấy năm nay cô ta lấy danh nghĩa con gái lớn của nhà họ Đường để kết giao với không ít người máu mặt có thân phận không tầm thường bên ngoài, cô ta muốn xuất hiện lại, không phải chỉ đơn giản như thế thôi đâu."
Nghe Đường Nhã Phương phân tích như thế thì lông mày của Tổng An Nhi cũng nhíu lại theo: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ nhìn cô ta xuất hiện lại mà không làm gì sao?" "Trước mắt mà nói thì thật sự là thế." Đường Nhã Phương trừng mắt nhìn, mặt cô không có biểu cảm gì.

Tổng An Nhi có chút nghi ngờ nhìn cô.

"Cậu bình tĩnh như vậy, có phải là đã có tính toán gì rồi không?" "Không có, vẫn giống như câu trước đó tớ đã nói, binh đến tưởng chăn, nước đến đất chặn.

Vả lại tốc độ của Tập đoàn Vi Thị còn nhanh hơn tốc độ chặn lại của chúng ta, chúng ta không ngăn được đầu.


Cho nên..

Giọng điệu Đường Nhã Phương dừng một chút rồi nở một nụ cười xinh đẹp nói: "...!Trước hết cứ để cô ta xuất hiện tại, hiện tại không cần phải đối phó với cô ta.

Hiện tại hình tượng của cô ta nét bét như thế kia, muốn vùng dậy trong thời gian ngăn chỉ sợ cũng không dễ dàng.

Như thế thì không bằng chờ đợi thời cơ, dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian.

"Nói cũng đúng! Nếu cậu đã nói như vậy thì cứ để cô ta nhảy nhót trước một thời gian đi
Hai người đã có cùng chung suy nghĩ cho nên không tiếp tục dây dưa về chuyện này nữa, mặt mũi Tổng An Nhi đầy vui mừng vỗ vai Đường Nhã Phương nói: "Nhã Phương, có thể nhìn thấy cậu phấn chấn như hiện tại, tớ thật sự vui vẻ thay cậu.

Trước đó tớ còn lo lắng cậu vì Vi Vịnh Phong mà không gượng dậy nổi" "Cậu quá coi thường tớ rồi, một người đàn ông làm tổn thương tớ mà tớ còn tự ngược vì anh ta sao? Nhắc đến thì tớ còn phải cảm ơn anh ta, bởi vì anh ta bỏ rơi tớ mà tớ đã gặp được một người tốt hơn."
Nghĩ đến Lục Đình Vỹ thì khỏe môi Đường Nhã Phương không tự chủ giương lên.

Tống An Nhi cũng có phần tán đồng gật đầu: "Không sai không sai, cậu nói rất đúng, Tổng giám đốc Đinh Vỹ nhà cậu thật sự là đẹp trai chết người, Vi Vịnh Phong còn không bằng một ngón chân của anh ấy.

Đường Nhã Phương cười nói: "Tớ cũng cảm thấy như
Tổng An Nhi nhịn không được cảm khái: "Nếu tớ cũng vậy." có thể gặp được một người như thế thì tốt biết bao! "Sao thế? Cậu bắt đầu ghét bỏ người nhà cậu rồi à?" "Đúng vậy, so với Tổng giám đốc đốc Đình Vỹ nhà cậu thì thật sự là kém quá xa, thậm chí tớ còn muốn đổi người khác."
Tổng An Nhi nhếch miệng, cô ấy nói nửa thật nửa giả.

Đường Nhã Phương cũng không coi là thật, cô chỉ nghĩ cô ấy thuận miệng nói một câu, sau đó cười lắc đầu rồi không nói gì nữa.

Cô lại không phát hiện lúc Tổng An Nhi nói lời kia thì trong mắt lóe lên chút đau đớn khó nắm bắt.

Mà ngay lúc hai người đang cười cười nói nói, bỗng nhiên Liêu Linh Chuyên từ văn phòng quản lý đi ra dừng lại trước mặt Đường Nhã Phương.


"Chào Quản lý."
Đường Nhã Phương và Tống An Nhi vội vàng ân cần thăm hỏi.

Liêu Linh Chuyên gật đầu cho là đáp lại, nét mặt cô ấy hoàn toàn nghiêm nghị cẩn thận như trước đây: "Tối nay công ty có cuộc gặp gỡ cấp cao, phòng truyền thông cử ra bốn người và tên hai người đều có ở trong đó.

Chiều nay sau khi tan làm thì hãy đi cùng tôi đến tham gia.

"Gặp gỡ cấp cao sao?"
Đường Nhã Phương và Tổng An Nhi nghe vậy thì ngày ngẩn người, không khỏi nghi ngờ: "Không phải gặp gỡ cấp cao đều từ cấp Quản lý mới có thể tham gia sao? Tại sao có thể có phần của chúng tôi?" "Đó là chỉ thị của bên trên."
Liêu Linh Chuyên thản nhiên nói rồi cũng không giải thích gì thêm, nhưng ánh mắt nhìn Đường Nhã Phương có thêm chút muốn nói lại thôi.

Đường Nhã Phương nhìn thấy thì nhưởng mày, hiển nhiên đã bắt được nét mặt của Liêu Linh Chuyên.

Cô đang muốn hỏi, Liêu Linh Chuyên đã quay người rời đi, chỉ để lại một câu: "Tóm lại, nhớ kỹ có mặt đầy đủ vào tối nay"
Cô ấy vừa đi thì Tổng An Nhì lập tức nói: "Tớ có dự cảm không tốt."
Đường Nhã Phương nhìn cô ấy một cái rồi mấp máy mỗi: "Tớ cũng vậy.

"Có thể hủy không? Tớ không muốn đi." Tống An Nhi cười khổ nhíu mày nói.

Đường Nhã Phương nhìn chăm chăm cô ấy, hờ hững hỏi: "Cậu dám hỏi Quản lý không?"

Tổng An Nhi thở dài: "Không dám.

"Không dám thì phải đi chứ sợ gì, chỉ là gặp gỡ mà thôi, chẳng lẽ còn có thể ăn thịt chúng ta hay sao?"
Buổi chiều sau khi tan làm, Đường Nhã Phương và Tổng An Nhi đi theo Liêu Linh Chuyên, còn có thêm Lạc Bích Nguyệt cùng nhau đi tham gia cái gọi là gặp gỡ cấp cao.

Địa điểm gặp gỡ ở một phòng bao trong một quán rượu cao cấp cỡ lớn.

Phòng cực kỳ rộng rãi, bàn ăn hình tròn hai tấm có thể ngồi khoảng ba mươi mấy người.

Khi bốn người Đường Nhã Phương đến thì bên trong đã tới không ít người, liếc mắt nhìn sơ lại thấy toàn là người cấp cao trong nội bộ công ty, xem xét xung quanh thì thật sự có chút nguy nga tráng lệ.

Tống An Nhi âm thầm hít vào một hơi, căng thẳng khoác cánh tay Đường Nhã Phương nói: "Tớ có chút run chân.

Đường Nhã Phương vỗ vỗ tay cô ấy rồi nhỏ giọng nói: "Quả nhiên rất kỳ lạ, ở đây đều từ cấp Quản lý và Phó quản lý, nhưng tớ và cậu lại không phải." "Hình như đúng là thế, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện "Không rõ lắm." Đường Nhã Phương lắc đầu, nhưng vẻ gì?" mặt lại không chút bối rối: "Xem tình huống trước đã không có việc gì thì ít nói chuyện thôi, cứ tùy cơ ứng biến "Được.".