Lương Minh Phương ngồi xụp xuống, nước mắt lăn dài, trong đôi mắt hằn lên tia máu, " Đình Phi anh ấy cậy mạnh gì chứ? Tại sao anh ấy phải lừa tôi, tại sao muốn tự mình đi mạo hiểm chứ?"

Thanh âm Diệp Thành vang lên, cổ họng cũng khẽ chuyển động. " Tên Đặng Dũng kia gửi cho Đình Phi một bức di ảnh của cô. Cậu ấy sợ cô gặp nguy hiểm, cho nên bảo cô đến chỗ tôi dời sự chú ý."

Cả người Lương Minh Phương phát run. Nước mắt lại rơi.

Diệp Thành hít sâu một hơi nói tiếp, " mấy hôm nay, tôi và Đình Phi một mực bố trí để bắt Đặng Dũng, vốn dĩ sắp biết hắn ở chỗ nào rồi, thật không nghĩ tới Đặng Dũng lại có ý cá chết lưới rách, trực tiếp lái xe, thừa dịp Đình Phi không chuẩn bị, đâm xe cùng chết với cậu ấy."

Từng lời của Diệp Thành như búa nện lên đầu Lương Minh Phương, cô chỉ cảm thấy đầu đau xen lẫn choáng váng từng trận một.

Cửa phòng bị đẩy ra, từ bên ngoài Hoàng Hiếu đi vào. Anh đi tới bên cạnh Diệp Thành, nói, " Diệp tổng, tình huống đại khái đã tra rõ, Đặng tổng là lúc lái xe gần tới quốc lộ B và đường Yên Thế, bị Đặng Dũng theo dõi. Tên kia hẳn là không muốn sống nữa, trực tiếp đâm xe thẳng vào xe của Đặng tổng, xe anh ấy trực tiếp bị đâm mạnh, bị lật, hai bên cửa sổ, kính xe bị bể toàn bộ."

Lương Minh Phương bật đứng dậy, gắt gao túm lấy cánh tay của Hoàng Hiếu, " vậy Đình Phi thì sao? Tình hình anh ấy thế nào?"


Hoàng Hiếu cắn răng, " xe của Đặng tổng khi đó kịp thời bắn ra túi khí an toàn, cản lại, nhưng không khả quan lắm. Mặc dù vậy, nhưng vẫn chịu một lực va chạm quá mạnh, nên trên người anh ấy cũng bị đâm rất nhiều mảnh vỡ của thủy tinh......Cụ thể, vẫn phải đợi sau khi anh ấy được phẫu thuật xong mới biết rõ. Cô Minh Phương đừng nóng vội."

" Làm sao không nóng vội cho được chứ?" Lương Minh Phương gắt lên, anh ấy không thể có chuyện gì, anh ấy tuyệt đối không thể có chuyện gì đâu...."

Từ Lạc khẽ nắm lấy tay Minh Phương vỗ vỗ vai Minh Phương mà an ủi, " Minh Phương à, chị yên tâm đi, sẽ không sao đâu, nhất định anh Đình Phi sẽ bình an, chị trước hãy bình tĩnh tâm tình của mình đã, tình hình Đặng tổng hiện tại thế nào cũng chưa biết, nên cô trước tiên đừng làm rối lên như vậy."

Sắc mặt Lương Minh Phương tái nhợt, tâm loạn như ma, một chữ nghe cũng không lọt vào.

Đúng lúc này cửa phòng nghỉ lại bị đẩy ra một lần nữa, có một toán người tây trang chỉnh tề đi vào bênn trong.

Đôi mắt Diệp Thành híp lại, nhất thời liền nhận ra bọn người kia. Là đám thân thích nhà Đặng gia.

Một người phụ nữ tuổi khoảng tứ tuần, chính là thím hai của Đặng Đình Phi tên là Phạm Ngọc Quyên, trên người bà ta là một bộ đồ đắt tiền, sắc mặt nghiêm túc hỏi, " tình hình cháu tôi thế nào?"

Hoàng Hiếu nhìn Diệp Thành một cái, lặp lại chuyện khi nãy một lần nữa.

Sắc mặt Phạm Ngọc Quyên nhất thời xanh tím, trong ánh mắt thoáng hiện cảm xúc phức tạp, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Con gái bà ta, tên là Đặng Thu Huệ, kéo tay áo mẹ mình, lén chỉ tay về phía Lương Minh Phương mặt đang tái nhợt, " Mẹ, kia chính là bạn gái của anh họ đấy."

Phạm Ngọc Quyên lập tức nhíu mày, đặt tay bên môi, làm bộ cực kì buồn nôn chán ghét. Đặng Thu Huệ mặt đầy khinh bỉ nói tiếp, " hứ, anh họ vừa xảy ra chuyện, chị ta đã đến bệnh viện, cũng không biết là có mục đích gì, mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?"

Sắc mặt Phạm Ngọc Quyên lạnh lùng lắc đầu, bà ta nhìn sang Lương Minh, bà ta giống như người sai sử người giúp việc vẫy vẫy Lương Minh Phương, " cô kia, lại đây."

Lương Minh Phương vẫn như cũ đứng tại chỗ, không để ý đến bà ta. Hiện tại bây giờ trong đầu, trong tim cô chỉ có an nguy của Đặng Đình Phi, ngoại trừ chuyện này, cô không nghe được chuyện gì khác.

Sắc mặt Phạm Ngọc Quyên càng thêm khó coi, bà ta lớn tiếng, " cô kia, mau đến chỗ tôi, tôi có lời muốn nói với cô."


Từ Lạc một bên đỡ Lương Minh Phương, nói đỡ cho Minh Phương, " bà có lời gì, cứ nói thẳng ra là được."

" Cô, chính là người phụ nữ đã ở cùng với cháu tôi nhỉ?" Bà cô cười lạnh hỏi.

Lương Minh Phương mấp máy môi, nửa chữ cũng không thể nói ra.

Phạm Ngọc Quyên nhìn chăm chăm Minh Phương, bà ta một sắc thái khẳng định tuyệt đối, nói lớn, " người đời có câu, trai nghè lái, gái nghề y, tôi mặc kệ cháu tôi nghĩ như thế nào, Đặng gia chúng tôi, tuyệt đối sẽ không chấp nhận Đình Phi ở cùng một cô gái có nghề y như cô, cô tuyệt đối không có tư cách vào cửa Đặng gia nhà chúng tôi."

Phạm Ngọc Quyên ngẩng cằm, vẻ trịnh trọng nói tiếp, " chỗ này, hiện tại có chúng tôi là được, còn cô nên đi nhanh đi, sau này, cô cũng không được có bất kỳ liên hệ gì với Đình Phi nữa."

Lương Minh Phương chợt ngẩng đầu, đôi mạnh lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào thím hai của Đặng Đình Phi, cô nói, "Chưa nhìn thấy Đình Phi bình an vô sự, tôi một bước tuyệt đối cũng không rời khỏi đây."

Vừa nghe thấy Lương Minh Phương cãi lại mình như vậy, thần sắc Phạm Ngọc Quyên đã có chút tức giận, bà ta ra lệnh, lời lẽ vô cùng tàn khốc nói, " mau đuổi cô ta ra ngoài cho tôi.!"

" Bà dám !!" Từ Lạc trực tiếp lên tiếng, lườm Phạm Ngọc Quyên giúp Lương Minh Phương.

Diệp Thành từ một bên đứng dậy, đứng chắn trước Từ Lạc và Lương Minh Phương, mặt đối mặt với Phạm Ngọc Quyên.

Lập tức khi thế của hắn đè bẹp Phạm Ngọc Quyên. Hắn nhàn nhạt nói, " dì Phạm, bác sĩ Lương là bạn quen biết của tôi, dì cũng nên vuốt mặt mà nể mũi chút đi."

Phạm Ngọc Quyên ngước mắt nhìn, nhận ra Diệp Thành, sắc mặt bà ta liền chuyển màu, vừa xanh, vừa trắng.

Nếu là người khác, bà ta có thể ỷ vào thân phận trưởng bối mà khiển trách, nhưng người trước mắt lại là Diệp Thành, bà ta ngược lại không có tư cách và lá gan này.

Phạm Ngọc Quyên ngượng ngùng, cười nói, " Diệp tổng, dì ấy, ở trong đám thanh niên trẻ tuổi thưởng thức và nể mặt nhất chính là cháu, ta biết cháu là người rất hiểu chuyện. Đấy, cháu xem, con nhỏ Lương này, cứ quấn lấy Đình Phi nhà chúng ta, tâm tư cô ta rất sâu, ta vẫn là hi vọng, Diệp tổng cháu đừng nên nhúng tay vào chuyện nhà Đặng gia chúng ta."

Lúc này một thanh niên gần trạc tuổi Diệp Thành, chính là Đặng Việt con trai của Phạm Ngọc Quyên cũng là em họ của Đặng Đình Phi, vẻ mặt đầy khinh thường nói, " mẹ, mẹ không cần nói nhiều với hắn ta làm gì, mẹ xem xem, anh Đình Phi vừa xảy ra chuyện, cô ả họ Lương này đã vội vàng đến đây, ai mà biết cô ta có đang tính toán cái gì hay không?"

" Nói chuyện cho đàng hoàng một chút đi." Từ Lạc quăng ánh mắt dao găm qua, thẳng tắp mà nhìn chăm chăm Đặng Việt, cô nói, " hiện tại, Đặng tổng còn ở bên trong cấp cứu chưa rõ sống chết, các người thì hay ở bên ngoài líu ríu, lải nhải, tôi thấy, kẽ có dã tâm chính là mấy người các người đấy."


Sắc mặt Đặng Việt thoáng cứng đờ, bị kích thích vài câu, liền đỏ lên, há mồm muốn vằng lại, nhưng hắn ra vừa ngẩng mặt, há mồm định nói thì lại nhận được ánh mắt cảnh cáo lạnh lẽo của Diệp Thành, nhất thời miệng như bị vá lại, giống như câm.

Hắn vẫn không có gan, không đủ trình để phân cao thấp với Diệp Thành.

Sắc mặt Phạm Ngọc Quyên lúc này rõ ràng có chút nhục nhã, bà ta cố gượng gạo nói, " mặc kệ Đình Phi có bình an hay không, đồ của Đặng gia chúng tôi, chính là của chúng tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không để người ngoài chấm mút một đồng một cắc nào. Cô Lương, tôi khuyên cô vẫn là nhanh chóng rời đi, nơi này không có chỗ cho cô đâu."

Đặng Việt một bên cũng tán thành, ra sức gật gật đầu. Hắn lúc trước tranh quyền với Đặng Đình Phi, phe hắn thua rất thảm. Đúng lúc hắn đang còn tưởng không có cơ hội để trở mình, thì vừa vặn tin tức Đặng Đình Phi bị xe đâm đưa vào phòng cấp cứu lại truyền đến tai, thế cho nên trong lòng hắn lại dấy lên một chút hi vọng rồi.

Hắn thầm nghĩ, " nếu như Đặng Đình Phi kia chết thì....

Nếu như vậy, cổ phần và quyền lực sẽ trong tay Đặng Đình Phi một lần nữa sẽ bị phân chia, mà hắn nếu nhân cơ hội này, tận lực cướp nhiều một chút quyền lực và cổ phần đến tay, vậy thì sau này, phe của hắn ở trong tập đoàn Đặng thị, trong gia tộc Đặng gia, phân lượng lời nói sẽ có trọng lượng hơn, thu lợi cũng sẽ to hơn."

Đặng Việt trong lúc suy nghĩ, vô ý đã ở bên mép lộ ra một nụ cười.

Hắn là em họ của Đặng Đình Phi thực không sai, trên người Đặng Đình Phi và hắn chảy cùng một dòng máu là sự thật. Nhưng thế thì đã sao, hắn không quan tâm con mẹ gì cái huyết thống chết tiệt kia, lúc này hắn chỉ âm thầm mà cầu rằng, vô cùng hi vọng rằng, Đặng Đình Phi tên anh họ chết bằm kia tốt nhất là chết luôn ở trên bàn phẫu thuật. Vĩnh viễn đừng sống mà ra ngoài...

Có thế thì, ước ao của hắn mới được thành toàn....Dã tâm của hắn mới thành hiện thực..