Từ Lạc vào nhà ngồi, mở CD lên coi lai, thấy hình ảnh của bảo bảo. Trong lòng lại hào hứng không thôi.

Đây là con trai của cô, của Diệp Thành. Dù có chút phiền não nhưng vì bảo bảo cô sẽ không buồn.

Bên ngoài, tiếng gõ cửa chợt vang lên.

Từ Lạc tắt CD. Cất đi cẩn thận, rồi đi ra mở cửa.

Đứng trước mặt cô chính là Lộ Hà, cô bạn đã lâu giờ mới gặp.

"Lạc Lạc, mình tới thăm cậu. " Lộ Hà vừa nói vừa giơ hai túi xách lên, bên trong toàn là hoa quả, bánh dinh dưỡng cho thai phụ.


Từ Lạc mỉm cười, tránh sang một bên, " Cảm ơn cậu nhé, mau vào đi."

Lộ Hà bước vào trong, mở miệng, " ở đây thoải mái chứ, cũng không tệ đi."

Từ Lạc khép cửa vào, nghe Lộ Hà nói, khẽ nhíu mày, " ừ sống cũng tốt lắm, mà cậu đến thăm mình được rồi, mua này nọ làm chi, tốn kém."

"Ài có gì đâu, vài ba chục lẻ thôi." Lộ Hà nói cho qua.

"Sao hôm nay lại đến thăm tớ, cậu không trông quán à?" Từ Lạc đi vào sôpha ngồi xuống, miệng liền hỏi.

Lộ Hà cũng thoải mái mà ngồi xuống ghế, cười nói, " ừ, thì hôm nay rảnh, với lại gần tết rồi, coi như xông nhà cậu trước đi."

Từ Lạc nhìn dáng vẻ của Lộ Hà vui vẻ, nhất thời trong lòng cũng có chút ấm áp.

Con bạn hâm hâm này của cô tuy thẳng ruột, nhưng cũng có tâm ý đó chứ?

"Vậy à, vậy cảm ơn cậu thăm tớ trước nha." Từ Lạc gật đầu cười nói.

Lộ Hà bỗng vọt sang chỗ Từ Lạc ngồi, lén đặt tay lên bụng Từ Lạc, xoa xoa, " Nè, bụng cậu lớn hơn rồi đấy, đi siêu âm màu chưa, em bé khỏe không? Là trai hay gái á?"

Từ Lạc tùy ý bóc một quả quýt cho Lộ Hà, cười rồi trả lời, " ổn lắm, là con trai, rất khỏe mạnh."

"Vậy là ngon cơm rồi." Lộ Hà gật gật đầu. Ánh mắt không tự chủ lại nhìn chằm chằm cái bụng Từ Lạc, " này, cho tớ sờ thử một lát được không?"


Từ Lạc lườm cô nàng một cái, nói, " sờ gì chứ, cậu coi mà có chồng đi, cũng sẽ như mình, lúc đó tha hồ mà sờ."

Lộ Hà cười hì hì, bất chấp Từ Lạc có đồng ý hay không, cô nàng vẫn đặt tay lên bụng Từ Lạc, cách một lớp áo bầu mà xoa xoa, nói, " ....chờ bảo bảo sinh ra, tớ phải làm mẹ nuôi của nó."

Từ Lạc cười đánh tay của Lộ Hà một cái, " này hí hửng cho lắm vào, sao không lấy chồng đi, có bầu luôn, chứ con nuôi làm gì? "

Cô bỗng nghĩ lại chuyện lần đó Lộ Hà theo đuổi Trần Phong. Cô lại hỏi, " Mà, chuyện của cậu với anh Phong của Trần thị sao rồi? Đợt này mình bận quá, không kịp hỏi cậu."

Vừa nhắc đến chuyện này, Lộ Hà liền trầm mặc. Một lúc lâu mới vắt chéo hai chân, tựa ra sô pha thở dài, " haizz, cũng vậy thôi, chắc không có hi vọng."

Từ Lạc nhìn Lộ Hà, cũng không hỏi thêm, chờ nghe Lộ Hà nói chuyện.

Lộ Hà nằm dài luôn xuống sô pha, kể lể, " Lạc Lạc cậu cũng biết đấy, anh Phong á, là một tổng giám đốc lớn, còn tớ chỉ là cô gái bán mì cay thôi. Làm sao mà theo đuổi được đây? Huống hồ...." Lộ Hà ngừng một lúc lại tiếp,

" Huống hồ, anh ấy gần đây có gái đẹp đang theo đuổi rồi."

Từ Lạc hơi khiêu mi, ngạc nhiên, " hả??"

Lộ Hà tách múi quýt, thản nhiên bỏ vào miệng, mắt hơi nheo nheo vì vị chua ngọt của quýt. Cô nói, " Cô gái kia, tớ từng gặp, là nhà giàu mới nổi, nhưng hiển nhiên gia thế không có cao bằng anh Phong, cô ta á, cái gì nhìn chung cũng tạm được thôi, mặt thì cũng không tệ, nhưng mà tính tình thì coi như hỏng, nói tóm lại là cô ta rất là tệ về tính nết nhưng xinh đẹp đáng yêu á."

Từ Lạc nhìn Lộ Hà, liền trêu chọc, " hứ, cô ta đáng yêu, thì cậu không đáng yêu hả? Cậu không có tự tin với bản thân mình.?"

Trong nháy mắt Lộ Hà quẳng đi không vui trong lòng, liền nói, " hứ, còn lâu nhá, tớ bảo nói này, Trần Phong anh ấy á, vốn là người mà Lộ Hà này chấm rồi, tớ có theo đuổi đến chết cũng phải có được anh ấy. Anh Phong chỉ có thể là của tớ thôi, người khác hả, đừng hòng!"


Từ Lạc, cười khuyến khích, " ừ, vậy thì chúc cậu như ý."

Lộ Hà ăn nốt quả quýt, hỏi tiếp, " Bữa giờ, cậu sống một mình, tổng giám đốc Diệp của cậu không đến thăm cậu? Anh ấy không định đón năm mới với cậu sao?"

Từ Lạc cười lạnh, " xí, anh ta sao, anh ta sao phải đến thăm tớ, anh ta có nhà, có đầy nơi để đi, sao phải đến đây láng phí thời gian?"

Lộ Hà giọng điệu hơi ngưng trọng, nói, " Cậu với anh ấy ít nhiều đã là vợ chồng 5 năm, hiện tại còn sắp có em bé, thứ cho tớ nhiều chuyện, Lạc Lạc à, cho dù cậu có biện hộ thế nào, thì hai người các cậu, tuyệt đối không dứt được đâu."

Từ Lạc nở một nụ cười, nhưng nụ cười lại không đến đáy mắt, cô lạnh nhạt lẫn khó chịu nói, " cho dù vậy thì sao, cậu xem, tớ thích anh ta, thích tới năm năm rồi cũng không thể khiến hắn rung động. Chẳng lẽ vì có mấy tháng sau li hôn mà hắn hồi tâm chuyển ý, Diệp Thành hắn là một đại thương nhân, vô cùng có uy tín, nhưng mà về tình cảm, tớ thực không dám tin hắn nữa rồi."

Lộ Hà lẳng lặng mà nhìn Từ Lạc, nói " vậy thì thử tin một lần nữa đi. Tớ như cảm thấy, Diệp Thành nhà cậu, khoảng thời gian này....tiến bộ không ít, nhưng là vẫn tiếp tục cố gắng."

"Này, cậu bây giờ cũng biết nói giúp anh ta rồi đó hả." Từ Lạc đanh mặt nói, sau đó đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài rồi quay mặt lại nhìn Lộ Hà, nói "nhưng mà cũng không sao cả, Tớ bây giờ thực tốt rồi, quán mở, có con trai nữa, ba cái đồ yêu không vui kia, tớ sớm ném từ lâu rồi...."