A Tam đứng bên cạnh kỳ quái hỏi một câu: “Chị Khương, chả nhé chị còn là võ sĩ dùng dao à?”  

“Không, thanh mã tấu này thân thẳng, còn dao găm lưỡi sẽ vuông.” Khương Mạn lắc đầu, “Nếu là kiếm của võ sĩ sẽ có độ cong nhất định, dao găm bén nhọn, hai cái khác nhau hoàn toàn.”  

Advertisement

Cư dân mạng như bừng tỉnh mộng.   

(Vừa học được kiến thức mới! lúc nãy tôi cũng tưởng là kiếm của Samurai, vẫn còn đang băn khoăn?)  

(Hoá ra Bạc thần đem mã tấu và phi tiêu, đây là chuẩn bị cho bộ phim nào à? cho phim điện ảnh hay phim truyền hình?)  

(Tôi gấp lắm rồi, Bạc thần mau lộ chút manh mối đi!)  

Mã tấu còn chưa khai bao, Khương Mạn cảm thấy rất tiếc, cây mã tấu này thực sự rất tốt.   

“Đem theo phi tiêu đi, mã tấu còn chưa khai bao thì bỏ đi, chúng ta lên núi trước.”  

“Được.”  

Hai người bước về hướng núi, hình như định lên núi tìm đồ ăn. Trên núi đường rất khó đi, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên lại làm như chả có gì, giống như đi trên đường bằng vậy, còn đội PD thở không ra hơi, nhọc nhằn vô cùng.   

“Hai vị ơi……Chậm, chậm chút…..”  

A Tam sắp đứt hơi: “Không được rồi……Thật, thật sự không leo nổi nữa đâu……”  

“Sức khỏe mọi người kém quá.” Khương Mạn lắc đầu: “Nhìn là biết ít khi vận động, núi cũng đâu có cao, mọi người kém quá.”  

Bạc Hạc Hiên cũng thêm vào một câu: “Thật sự yếu đuối.”  

Nhóm PD: Đau lòng quá bạn ơi!  

Các khách mời khác cùng lắm ở lại thôn đi loanh quanh, nào giống hai người này đi chinh phục ngọn núi 100 nghìn mét.  

“Đổi thiết bị đi.” Bạc Hạc Hiên nói: “Đưa gopro cho tôi và Khương Mạn, các anh xuống núi đi.”  

“Ý kiến của anh Bạc thật hay, có các anh đi theo làm giảm tốc độ của bọn tôi, hai người chúng tôi không chịu nổi tốc độ đi của các anh.”  

Nhóm PD bị tổn thương lòng tự tin nghiêm trọng, quyết tâm sau lần quay chương trình này sẽ đến phòng tập gym, nỗ lực luyện tập thành nam nhân cơ bắp. Không thể để bị coi thường thế này được!  

Bạc Hạc Hiên cầm gopro, cùng với Khương Mạn bắt đầu lên đường để lại nhóm người ở phía sau, tốc độ của hai người đúng là nhanh hơn rất nhiều.   

Trong ống kính, Khương Mạn đưa tay vịn vào cành cây nhảy qua thân cây to đang cản đường, đôi chân dài vững chãi chạm đất, nhìn khí thế ngời ngời, toàn thân toát lên vẻ hoang dã ngông cuồng.   

Đẹp tới mức làm làm người ta nín thở, dục vọng chiếm hữu đạt tới đỉnh điểm. Cô ấy nhìn về phía núi cao trùng điệp, đôi mắt lưu ly như nhìn thấy mọi thứ. Đôi mắt ấy giống như đôi mắt của nữ yêu mê hoặc lòng người.   

Nhưng trong khoảnh khắc này, ánh nắng sau lưng như một tấm nền hoàn hảo. Trong một khoảnh khắc như hoà vào với thiên nhiên, giống như nữ thần thiên nhiên quay trở về…….