*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Em nghĩ là em biết tại sao mặt Tôn Hiểu Hiểu thối như vậy rồi……”  

“Đổi lại là em thì…….”  

Advertisement

Tang Điềm bây giờ ngã gục rồi, hình tượng nhân vật sụp đổ rồi thì còn phải nghĩ nhiều làm gì, cứ ăn đã rồi nói tiếp! Quyết không làm một con ma đói.   

Đồ ăn tổ ekip chuẩn bị cho nhân viên trong đoàn đúng là quá được, rau thịt đầy đủ lại còn thêm một cái đùi gà to, bốn đứa trẻ có vẻ ít khi được ăn thịt, từng miếng từng miếng ăn mà không phát ra tiếng gì.   

Khương Mạn gắp miếng đùi gà cho Lý Quân.   

“Chị, em cũng có rồi.”  

“Biết rồi, nhưng mà chị thích ăn rau, chị đổi đùi gà lấy rau được không?”  

Cậu nhỏ Lý Quân dùng ánh mắt sâu hút nhìn Khương Mạn một cái rồi mới gật đầu. Khương Mạn để thịt vào trong hộp của cậu bé, cô ăn rau để cho đứa nhỏ Lý Quân ăn thịt.   

“Chú Hạc Hiên cũng không thích ăn thịt ạ?” Vân Đoá hiếu kỳ nhìn Bạc Hạc Hiên.   

Khương Mạn nghe thấy vậy thì quay đầu qua nhìn, Bạc Hạc Hiên cũng đang nhìn cô. Hai người cùng làm một việc giống nhau, bốn mắt nhìn nhau lòng đều vui.   

Bạc Hạc Hiên ậm ừ một tiếng rồi gắp thịt cho Vân Đoá, “Chú bị dị ứng thịt.”  

“Thịt ngon lắm, chú thật đáng thương……” Bạn nhỏ Vân Đoá dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh, sau đó bới bới cơm trong hộp.   

“Vậy chú ăn nhiều cơm cho đỡ đói bụng nhé.”  

“Được, cám ơn Vân Đoá, vậy thịt trong bát của chú nhờ cả vào Vân Đoá nhé.”  

Khương Vân Sênh chăm sóc cho Hoa Hoa, cũng gắp hết đồ ngon vào bát đứa bé.  

Chỉ có mình Tang Điềm cầm đùi gà, nhìn đứa nhỏ nhà mình, mặt như sắp khóc: “Tiêu rồi, mọi người làm vậy quá là bảo em vô nhân tính.”  

“Không sao, em cũng là em gái nhỏ mà, không lớn hơn các em ấy là mấy, ăn nhiều vào cho mau lớn.”  

Khương Mạn nghiêm mặt trêu chọc, Tang Điềm nghiêng mặt đi tiếp tục gặm đùi gà. Trên bàn ăn, một nhà tám người hoà hợp vui vẻ.   

Lý Quân không nói câu nào, chỉ im lặng ăn cơm một lúc lại thấy trộm cúi đầu lau mắt. Vài giọt nước mắt rơi xuống đất, cậu bé lại vội vàng và cơm vào mồm, dùng chân di di trên mặt đất, cả quá trình không phát ra tiếng động nào.   

Một màn này đều được ống kính quay lại, A Tam và đội PD thấy cay cay khoé mắt. Đứa trẻ này vừa cẩn trọng vừa hiểu chuyện.