*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng liệu Lý Vân có đáng được nhận điều đó không?  

Trong ký ức, người phụ nữ đó chưa từng làm tròn trách nhiệm của một mẹ, luôn coi nguyên chủ như con ghẻ.  

Advertisement

Hoa Viện là con gái riêng của bà ta, cô ta đã làm những gì nguyên chủ,  mẹ kế như bà ta thật sự không biết sao?  

"Những tấm ảnh này nếu lộ ra ngoài, chỉ có cô và Lý Vân chết."  

Khương Mạn cười đầy nặng nề: "Để tôi đoán nhé, trước khi Hoa Viện sai anh đến đối phó với tôi, có lẽ không có nói cho anh biết về mối quan hệ của tôi và Lý Vân đúng không?"  

Sắc mặt Tề Lôi đột nhiên thay đổi, anh ta lắp bắp nói không nên lời. Khương Mạn thấy vậy mà còn không hiểu sao?  

Chẳng trách tối hôm đó Lý Vân vội vàng như vậy gọi điện thoại tới, không phải để giữ mạng cho nhân tình Tề Lỗi mà là bị Hoa Viện  nắm đằng chuôi sợ rằng chuyện xấu hổ này sẽ bị bại lộ.  

"Thật là một tên đần độn bị người ta mua chuộc đến nỗi còn thay người ta đếm tiền. Không phải cholesterol làm tắc nghẽn trong não rồi chứ?"  

Cửa nhà kho mở toang, nếu có ai đi ngang qua đều có thể nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Tề Lỗi đang bị cô giẫm lên ngực. Ở chỗ rẽ đối diện với cửa nhà kho, có ai đó đang dùng điện thoại di động để lén ghi lại tất cả những hình ảnh này.  

Bách Linh Nguyệt nhìn video trên điện thoại và nhếch môi đầy đắc ý.  

Cô ấy đã nắm được thóp của Khương Mạn, không rằng giữa Tề Lỗi và Khương Mạn lại có mối quan hệ như vậy. Đây là con gái đánh tình nhân của mẹ mình sao?  

Chỉ cần tưởng tượng đến phản ứng trên mạng sau khi tin tức được tung ra, Bách Linh Nguyệt đã vui mừng khôn xiết. Cô ấy còn chưa vui mừng được bao lâu thì có một bàn tay từ phía sau thò ra, ngón trỏ dài mảnh khảnh hất điện thoại của cô sang một bên.  

Có tiếng lạch cạch vang lên.  

Điện thoại rơi xuống đất, cô ấy chưa kịp nhặt lên thì ủng của người đàn ông đã giẫm lên chiếc điện thoại, ngay lập tức màn hình điện thoại vỡ tan tành.  

Bách Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng.  

Bạc... Hạc Hiên?  

“Anh Bạc, đây là điện thoại của tôi” Bách Linh Nguyệt có chút khó chịu và hoảng sợ.   

Ánh mắt người đàn ông này quá sắc bén, giống như muốn cắt đôi trái tim người khác để xem lòng người ta đang nghĩ điều gì.   

“Bao nhiêu tiền, tôi đền cô”  

Mặt Bách Linh Nguyệt đỏ ửng, đứng lên: “đây không phải chuyện có đền hay không, anh bắt nạt người quá đáng rồi đó”  

“Anh hơi quá đáng rồi đấy anh Bạc, sao có thể bắt nạt con gái như thế.”