Ánh mắt Lý Chính Cương chợt lóe, nói: "Ta biết, Vân gia cũng là hào môn ở quận Bắc Hàn, nhưng ta biết bọn Vân Thiên Khoát hoàn toàn không được Vân gia coi trọng, thậm chí bị rất nhiều người của Vân gia coi là cái đỉnh trong mắt, ta diệt trừ Vân Thiên Khoát cũng không chọc giận Vân gia quận Bắc Hàn!"

Hứa Ấn: "Nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của Vân Hạo thì mạng của ngươi sẽ chấm dứt!"

Lý Chính Cương mở to hai mắt mà nói: "Hứa đan sư, lời này của ngài là có ý gì?"

Hứa Ấn: "Nếu ngươi còn muốn tiếp tục dùng loại thuốc giải trừ đan độc kéo dài tánh mạng thì ngoan ngoãn cung phụng Vân Hạo là tổ tông cho ta, ta chỉ nói thế thôi, tự lo thân mình đi!"

Lý Chính Cương lăn lộn nhiều năm như vậy thì tất nhiên không phải người ngu dốt, trong nháy mắt đã liên tưởng đến nhiều thứ, ông ta dùng giọng nói không xác định để thăm dò: "Hứa đan sư, ý ngài là Vân Hạo có quan hệ với người cung cấp loại thuốc này?"

Hứa Ấn hừ lạnh một tiếng và nói: "Vân Hạo không thích náo động nên ngươi đừng chạy ra gặp hẳn trước mặt mọi người, phải làm thế nào thì không cần ta dạy cho ngươi đúng không?"

Lý Chính Cương lập tức gật đầu, vội vàng mở cửa phòng rồi ra lệnh cho lão quản sự vừa bị Hứa Ấn đá ra ngoài: "Mau đi mời Vân công tử đến hậu viện, nhớ kỹ, thái độ cung kính chút cho ta!"

Lão quản sự há hốc mồm, nhưng đi theo Lý Chính Cương nhiều năm làm ông ta biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, ông ta lập tức đi mời Vân Hạo.

Ở đại đường cửa hàng cầm đồ, lão quản sự vội vàng tới rồi hét lớn: "Đều lui ra cho tai"

Ông ta chen vào đám người, chắp tay và nói với Vân Hạo: "Vân công tử, lão gia cho mời."



Vân Hạo trực tiếp ném Lý Dương xuống đất, cũng không lo những người này dám ra tay mà lạnh nhạt rời đi cùng lão quản sự.

"Vân Hạo quá kiêu ngạo!" "Hắn thả Dương thiếu gia ra thì trong tay hắn không còn lợi thế gì, lão gia tử nhất định sẽ làm hẳn sống không băng chết!"

"Dám khiêu khích Lý gia, cho dù Vân Hạo có mười cái mạng cũng không đủ, tuy lão gia tử lớn tuổi nhưng ở thành Lưu Vân không ai dám nói mình có thủ đoạn ác độc hơn lão gia tử!"

Cả đám người đang xì xầm nói nhỏ.

Một lát sau, Vân Hạo đi theo lão quản sự tới một hậu viện.

Lão quản sự nói: "Vân công tử chờ một lát, ta lập tức đi thông báo cho lão gia."

Vừa dứt lời, lão quản sự đã rời đi.

Nhưng ngay khi lão quản sự vừa đi thì một khí tức cực kỳ tàn bạo đột nhiên buông xuống.

"Oanh!"

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, khi đáp xuống đã trực tiếp đập ra một cái hố to dưới đất.

Đây là một nam tử trung niên có gương mặt rất dữ tợn, trên người toả ra sát khí mãnh liệt.



Ánh mắt ông ta nhìn Vân Hạo như đang nhìn một người chết, giọng nói trầm thấp phát ra từ miệng ông ta.

"Vân Hạo, tên chết tiệt ngươi dám đánh Lý Dương con ta bị thương thành như vậy, hôm nay ta nhất định phải lột da rút gân, nghiền xương ngươi thành tro mới giải mối hận trong lòng tai"

Ông ta là phụ thân của Lý Dương, chủ sự hiện nay của Lý gia, Lý Hải! Khi nói chuyện, sát khí hung ác trên người Lý Hải giống như sóng biển đập mạnh về hướng Vân Hạo.

Trên người Vân Hạo toả ra kiếm khí sắc nhọn, trước. người như có một thần kiếm hư vô xé rách sát khí của Lý Hải.

Lý Hải đanh mặt lại mà quát lạnh: "Tên rùa đen, xem ra ngươi thật sự có chút bản lãnh, nhưng chút bản lãnh này vẫn chẳng chịu nổi một kích của ta!"

Tiếng nói vừa dứt, thân hình Lý Hải lao thẳng về hướng Vân Hạo, âm thanh nguyên khí dâng trào vang lên. Đây là cường giả Hóa Hải Cảnh tầng một, vừa ra tay đã hoàn toàn không để lại đường sống!

Sức mạnh của Hóa Hải Cảnh tầng một bùng nổ khiến không khí cũng bắt đầu vặn vẹo, hơn nữa có một con mãnh hổ to lớn đột nhiên hiện lên ở mặt ngoài quả đấm của Lý Hải.

Đây vẫn là Nộ Hổ Quyền của Lý gia.

Nhưng quyền pháp được Lý Hải thi triển còn lợi hại hơn Lý Dương mấy chục đến cả trăm lần!

Con mãnh hổ ngưng tụ ở mặt ngoài nắm tay của Lý Hải trông rất sống động, đôi mắt nó lành lạnh, răng nanh bén nhọn, móng vuốt hùng tráng, lấy khí thế cực kỳ cuồng bạo mà vồ về hướng Vân Hạo, muốn dùng một kích chụp ngã hắn rồi căn chết, xé rách!