Kim Viện cũng nhận ra Vân Thư.
Vân Thư không phải một diễn viên quá nổi tiếng, cho nên cô không ngụy trang quá kỹ, vì vậy thi thoảng vẫn có người nhận ra cô.
Hơn nữa, Kim Viện có ấn tượng sâu sắc với Vân Thư.
Có lẽ do Vân Thư, hoặc cũng có thể do công việc cô ấy đang làm, nhưng phần trăm cao là cả 2 yếu tố, cô ấy xấu hổ cúi gằm mặt xuống: “Tiền… tiền bối Vân.”
Vân Thư nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tiếp tục cúi người xuống nhặt đồ, cô lên tiếng: “Xin lỗi, vừa nãy do tôi không nhìn đường nên vô tình đụng phải cô, cô có bị thương không?”
Câu nói cuối cùng, Vân Thư nhìn thẳng vào mắt cô gái hỏi.
Vân Thư thực sự rất lo lắng cho cô gái trạc tuổi mình.
Vân Thư và Kim Viện đều trải qua quá khứ bất hạnh, nhưng Vân Thư may mắn hơi Kim Viện rất nhiều.

Trong lúc cô khó khăn nhất, cô may mắn gặp được Trương Đại Vĩ, còn được anh ấy giúp đỡ gia nhập giới giải trí.

Điều may mắn nhất, chính bởi Trương Đại Vĩ là người đại diện có tâm, nên cô chưa từng phải trải qua những thứ dơ bẩn trong giới giải trí.


Thậm chí ngay cả cơ hội cứu vãn cuộc đời u tối của cô ấy, cũng đã bị cô cướp mất.
Vân Thư cảm thấy rất áy náy.
Tuy rằng trong lòng cô hiểu rõ, Phó Nhiên là người trưởng thành có quyền lựa chọn riêng của mình, hơn nữa là anh chủ động tìm gặp cô, suy cho cùng Phó Nhiên mới là người khiến cốt truyện rốt tung chứ không phải cô.

Hơn nữa bây giờ mọi chuyện đã như vậy rồi, cô có trả lại chi phiếu đi nữa.

Chắc chắn Phó Nhiên cũng không quay lại để chọn Kim Viện.
Nhưng mà, con người sao có thể lý trí như vậy được, mặc dù trong lòng cô hiểu rất rõ song Vân Thư vẫn cảm thấy lỗi khi mình đoạt mất cơ hội của người khác.
Kim Viện cũng không biết trong lòng Vân Thư đang nghĩ gì, cô ấy chỉ thấy ánh mắt Vân Thư nhìn cô ấy rất dịu dàng.

Trong lúc quay phim, cô luôn nghĩ Vân Thư là cô gái lạnh lùng, nhưng không ngờ ngoài đời cô ấy lại dễ gần như vậy.

Kim Viện cảm thấy an tâm hơn, sự xấu hổ và tự ti dần biến mất, cô ấy khẽ lắc đầu: “Tôi không sao đâu, tiền bối Vân chị cứ yên tâm.”
Cảm giác áy náy trong lòng Vân Thư khiến cô rất lo cho Kim Viện, cô hỏi: “Mấy giờ cô tan làm?”
Kim Viện không hiểu sao Vân Thư lại hỏi nhưng cô ấy vẫn trả lời: “Khoảng tầm 5 rưỡi.”
Vân Thư khẽ gật đầu, hiện tại mới có 2 giờ chiều, vẫn còn sớm.

Cô lôi điện thoại ra, hỏi cô ấy: “Có thể cho tôi xin số điện thoại được không?”
Kim Viện luống cuống khua tay: “Không… không cần đâu, tôi…”
Khi đối diện với ánh mắt của Vân Thư, Kim Viện không thể nói lời từ chối, cô ấy ngoan ngoãn đọc số điện thoại của mình.

Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô gái thực sự khiến người ta không thể nhịn được.

Vân Thư dịu dàng xoa đầu cô ấy, cô nói: “Lúc tan làm, cô ngồi chờ ở đây một lúc.

Tôi kêu người đại diện của tôi đến đây đón cô, tôi sẽ đưa số điện thoại của cô cho anh ấy.

Tý nữa cô ngoan ngoãn ngồi chờ nhé, đã biết chưa?”
Nói xong, không đợi cô ấy phản ứng lại, Vân Thư liền chuồn đi mất.
Kim Viện nhìn theo bóng lưng của Vân Thư, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu.

Trương Đại Vĩ cũng đi đến siêu thị mua chút đồ, bởi vì đồ hai người mua khác nhau, nên tạm thời hai người tách nhau ra.

Không ngờ một lúc sau, Vân Thư kiếm thêm phiền phức cho anh ta.
Trương Đại Vĩ vẻ mặt u ám: “Em tưởng anh là người rảnh lắm hả.


Ít nhất nên hỏi ý kiến anh trước chứ.”
Hiện tại nghệ sĩ trong tay Trương Đại Vĩ chỉ có mình Vân Thư, cô rảnh thì anh ta cũng rảnh.

Kết quả là… khi Trương Đại Vĩ đã chuẩn bị xong kế hoạch đi ăn chơi thì anh ta không ngờ rằng kế hoạch đó đã bị hủy bỏ.
Vân Thư trợn tròn mắt lên nhìn: “Em giúp anh tìm một hạt giống tiềm năng, anh không cảm ơn thì thôi lại còn trách em nhiều chuyện?”
Hạt giống tiềm năng, cô đang ám chỉ đến Kim Viện.
Trong nguyên tác, Kim Viện đã từng giành giải thưởng ảnh hậu, về sau cô ấy được xếp vào hàng nghệ sĩ có thực lực.

Dù cô ấy có kim chủ ở phía sau chống lưng, nhưng có thể leo được vị trí này, ngoại trừ yếu tố may mắn ra cô ấy cũng phải có năng lực.
Mà hiện tại, thứ Kim Viện thiếu chính là may mắn?
Vậy thì không sao, Vân Thư có thể san sẻ may mắn với cô ấy..