Thẩm Thu vốn tưởng mình sẽ trở về rất nhanh, nhưng khi cô tới võ quán, lại có chút việc khác xảy ra.

Chờ khi cô làm xong tất cả mọi việc và trở lại bệnh viện đã là 5 giờ chiều.

Triệu Cảnh Hàng bây giờ có rất nhiều việc và rất bận rộn, để anh ở đó chăm sóc Mễ Mễ sẽ làm cho anh chậm trễ… Có điều, chắc anh sẽ không ở lại đó cả một buổi chiều như vậy, hẳn là anh đã sớm rời đi.
Thẩm Thu cũng không chắc là anh có rời đi hay không.

Vì vậy sau khi cô bước xuống xe, cô vội vàng chạy vào bệnh viện.
Cửa phòng bệnh đang đóng lại, nhưng trên cửa có ô cửa kính, có thể nhìn rõ ràng bên trong.

Khi Thẩm Thu chạy tới cửa phòng bệnh, cô đẩy cửa ra, đột nhiên dừng lại.

Bởi vì, cô nhìn thấy anh vẫn còn ở bên trong.

Anh đang ngồi gần cửa sổ, cũng không mở cửa sổ vì sợ Mễ Mễ sẽ trúng gió, anh yên tĩnh ngồi đó xem điện thoại của mình.

Ánh sáng lọt qua tấm kính trong suốt, chiếu lên mặt anh.

Là ánh nắng cuối xuân, không gắt lắm, chỉ làm dịu đi vẻ mặt của anh.

Cỏ lẽ anh đang xem tài liệu, xem rất yên tĩnh, tập trung.

Không biết vì sao, Thẩm Thu lại đứng ở cửa, lúc này cô không muốn đẩy cửa vào quấy rầy anh.

Nhưng hình như anh nhận ra cô tới, liền ngước mắt lên nhìn.

Khi nhìn thấy cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Anh đi ra, đóng cửa lại.

“Xong rồi à?” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Lúc này Thẩm Thu mới hoàn hồn: “Ừm, xong rồi.

anh…… tại sao lại ở đây lâu vậy, có làm chậm việc của anh không?”
Triệu Cảnh Hàng nói: “Không có.

Nhưng bây giờ có chút chuyện, đúng lúc em vừa về, anh đi trước.”
Chắc là anh chờ cô trở về rồi mới đi.
Thẩm Thu ngước mắt nhìn anh, Triệu Cảnh Hàng nhất thời cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô, một lúc sau anh, cười: “Làm sao vậy, còn có chuyện gì nữa à?”
Thẩm Thu luống cuống tay chân, tim đập thình thịch ở trong lồng ngực một cách kỳ lạ, đột nhiên, cô không thể nào kiềm chế lại được
Thẩm Thu: “Tôi….

Không có gì.”

Triệu Cảnh Hàng: “Có phải gần đây em rất bận không? Có mệt không?”
Thẩm Thu hít sâu một hơi, “Có một chút.”
“Có việc gì em có thể nói anh giúp em, bất cứ điều gì.”
Thẩm Thu nói: “Không có gì.”
Ánh mắt Triệu Cảnh Hàng chuyên chú, rất nghiêm túc nhưng khi mở miệng, lại là lười biếng thản nhiên: “Đừng lo lắng là anh giúp em rồi uy hiếp em ở cạnh anh, anh không nhàm chán như vậy.

Anh chỉ thuận tiện giúp cô nhóc bên trong kia thôi, em ấy rất có tốt, không thể chết sớm như vậy.”
Lời anh nói luôn không dễ nghe.

Nhưng mà, cô biết những lời anh nói sâu bên trong không có ác ý gì.
“Nghĩ gì vậy, cảm thấy áp lực khi anh giúp em à?” Triệu Cảnh Hàng suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ nói: “Em không thể đối xử anh như đối xử với Triệu Tu Diên sao, em xem anh như không tồn tại và không có bất cứ quan hệ nào.”
Thẩm Thu: “……”
Thấy cô im lặng, Triệu Cảnh Hàng biết điều đó là không thể.
Hơn nữa, trong lòng cô không nên so sánh giữa anh và Triệu Tu Diên.

Anh ở đây cùng cô, là sự tồn tại có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.

Triệu Cảnh Hàng tự giễu cười một cái, “Được rồi, anh đi trước.

Em, hãy làm những gì em cho là thoải mái đi.”
Nói xong, anh quay người đi về phía hành lang.

Anh đi rất nhanh, nhưng Thẩm Thu cũng không có bỏ qua sự cô đơn thoáng qua trong mắt anh khi quay người.

Trong khoảng thời gian này, tâm lý bị rối loạn, tự hành hạ bản thân.

Hơn nữa việc phẫu thuật của Mễ Mễ và khai trương võ quán, khiến cho cô cả ngày đều rất bận rộn.

Về phần anh…… có lẽ cũng vậy.

Có lẽ cảm thấy, cô vẫn không tin tưởng anh.

Nhưng trên thực tế đúng là như vậy, sau khi trải nghiệm cuộc sống đã khiến cô tự bao bọc mình trong quá trình trưởng thành.

Không tin tưởng, có những sự chênh lệch không thể nào gắn lại với nhau, không tin tình cảm có thể lâu dài, cũng không tin là tương lai về sau sẽ không có chuyện gì thay đổi……
Bởi vì quá thích, nên không có cảm giác an toàn.

Nhưng mà——
“Đời người sống không được lâu, không nên lãng phí quá nhiều thời gian.”
“Nếu đã thích đủ rồi, cũng không nên suy nghĩ lung tung.”
Lời dì Lương nói vang lên trong đầu cô.
Thẩm Thu cười khổ, đúng vậy…… đời người có bao nhiêu đâu, hiện giờ cô đã xác định là anh chân thành, những trở ngại hiện tại có thể giải quyết, vậy vì sao cô lại phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Tương lai có thể ở bên nhau hay không? Có lẽ nên đợi thời gian trả lời.

Bằng không bây giờ cô miễn cưỡng buông tay, về sau có bao nhiêu hối hận.

Thẩm Thu bỗng dưng quay đầu lại, nhìn về phía cuối hành lang, đã không còn thấy bóng dáng của Triệu Cảnh Hàng nữa.

Vẻ mặt vừa rồi của Triệu Cảnh Hàng hiện lên trong đầu cô, cô đi về phía trước vài bước, trong lòng có chút hoảng loạn.

Nếu…… thật sự buông tay, sau này có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp được Triệu Cảnh Hàng như bây giờ.

Tuy rằng có đôi khi tính tình anh không được tốt, nhưng anh thật sự thích cô.

Sẽ vì cô mà tức giận và đau khổ, nhớ rõ tâm nguyện của cô, sẽ luôn muốn ở bên cạnh cô……
Về sau, sẽ không có một Triệu Cảnh Hàng như vậy.

Bước chân Thẩm Thu đột nhiên nhanh hơn, cuối cùng, trực tiếp chạy xuống lầu.
Cô biết xe Triệu Cảnh Hàng đang đậu ở đâu, cô chạy dọc theo con đường anh sẽ đi.

Đừng đi nhanh như vậy……
Cô mặc niệm trong lòng.

Cũng may, ở góc dưới lầu hành lang, cô cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của anh.
Cô chạy nhanh tới, kéo tay anh lại.

Tay Triệu Cảnh Hàng bị kéo lại, khi anh quay đầu lại có chút bất mãn, nhưng khi phát hiện ra là cô, anh sửng sốt một chút, vẻ mặt bất mãn liền biến mất.

“Xảy ra chuyện gì sao, chạy nhanh vậy làm gì?”
“Không thể.”
Triệu Cảnh Hàng: “…… Sao?”
Thẩm Thu nắm chặt áo, căng thẳng tới mức không nói nên lời: “Em, không thể xem như là chúng ta không quen nhau được.”
Triệu Cảnh Hàng ngẩn người, bị lời cô nói làm cho phân tâm.

Không nói gì chỉ nhìn cô, mới hỏi nói: “Tại sao?”
Thẩm Thu ngước mắt nhìn anh, đôi mắt trong veo và lạnh lùng lúc này có chút xấu hổ “Bởi vì thích, nên không thể.”
Triệu Cảnh Hàng như chết lặng.

Thẩm Thu mím môi: “Hơn nữa, em cũng không thể xem anh như người xa lạ.

Anh như vậy, không giống với bất kỳ ai, anh là Triệu Cảnh Hàng.

Em ——”
“Em thích anh.” Đột nhiên cô bị ôm vào lòng, anh ôm chặt lấy cô.
Thẩm Thu: “……”

“Em muốn nói là em thích anh, có phải hay không?” Triệu Cảnh Hàng ấn vào vai cô, sau khi hỏi xong, anh lại nói: “Nói, phải hay không?”
Thẩm Thu vùi mặt vào vai anh, lỗ tai hiện lên màu hồng nhạt: “Triệu Cảnh Hàng, em……”
“Nếu em đã chạy tới đây, anh coi như là em có ý này.”
Anh đang run.
Rất nhẹ, nhưng cô có thể cảm giác được.

Lúc này, Thẩm Thu thật sự muốn khóc, cô phải cố hết sức mới kiềm chế được ý định muốn khóc này.

Cuối cùng, cô bỏ xuống lớp phòng bị của mình, dung túng chính mình một lần, khẳng định nói: “Đúng là…… em có ý này.”
Mẹ nó.

Triệu Cảnh Hàng nghe được câu này của cô, tim như ngừng đập, cảm thấy có thứ gì đó lao ra khỏi cơ thể.

Vui sướng, run rẩy, gần như muốn tiêu diệt anh cùng một lúc.

Trong phút chốc, mọi bình tĩnh đều tan thành mây khói, rồi biến mất.
Anh nên làm gì bây giờ, bước tiếp theo, anh nên làm gì??
“Anh bận thì đi trước đi, em chỉ muốn nói vậy thôi…… em nói xong rồi.” Thẩm Thu thoát khỏi lồng ngực anh, lập tức xoay người rời đi.

“Thẩm Thu ——”
“Em lên lầu trước, anh bận thì đi trước đi, về sau lại nói!” Cô cũng không dám quay đầu lại, ánh mắt phía sau rất mãnh liệt, trái tim cô cũng vậy, nóng như lửa đốt.

Cô vội vàng hạ nhiệt.

Cô chạy rất nhanh, may mà anh đuổi kịp.

Chờ cô quay về phòng bệnh với đầu óc trống rỗng, mới phát hiện một phút trước Triệu Cảnh Hàng gửi tin nhắn cho cô.

【 Tối anh tới đón em.


Thẩm Thu nhìn mấy dòng chữ, tiếng tim đập vừa bình tĩnh lại bắt đầu xao động.

“Chị, chị cười chuyện gì vậy ạ?” Đột nhiên, phía trước truyền tới giọng nói của Mễ Mễ.

Thẩm Thu lập tức cất điện thoại: “Em dậy rồi à……”
“Đúng vậy.

Em ngủ lâu vậy rồi, anh Cảnh Hàng về rồi ạ?”
“Ừm.”
“Anh ấy đi lúc nào vậy ạ?”
“Mới vừa nãy.”
Chu Mễ Mễ: “Cả buổi chiều anh ấy đều ở đây, em vẫn luôn ngủ, em còn nghĩ là anh ấy đã sớm rời đi rồi.”
Thẩm Thu: “Chị cũng nghĩ anh ấy đã sớm rời đi, nhưng mà…… không đi.”
Chu Mễ Mễ dạ một tiếng, chần chừ rồi nói: “Chị, tuy là lúc trước chị có nói chị và anh Cảnh Hàng không thích hợp.

Nhưng…… em chỉ nói là, nếu thích thì nên nói ra, không phải em muốn nói nhiều đâu.

Em chỉ cảm thấy, anh Cảnh Hàng thật sự rất thích chị.

Như lời chị nói vậy, mà……”
“Chị biết rồi.” Thẩm Thu đi qua đi, xoa xoa đầu Chu Mễ Mễ, giống như là trả lời cô bé, cũng giống như trả lời chính mình: “Chị biết rồi, Mễ Mễ.”
——
Võ quán sẽ mở cửa vào ngày mai, nên buổi tối hôm nay Thẩm Thu nhờ mẹ Lâm tới đây trông hộ, cô chuẩn bị về nhà dọn dẹp một ít đồ.

Triệu Cảnh Hàng biết, nên đã nói trước là buổi tối sẽ tới đón cô.
Một lần nữa nhận được tin nhắn của Triệu Cảnh Hàng đã là 9 giờ tối, sau khi Thẩm Thu giải thích với Mễ Mễ xong, cô từ trên lầu đi xuống bãi đậu xe.

Trên đường đi, trong đầu cô chỉ suy nghĩ nên nói gì khi gặp Triệu Cảnh Hàng.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủn của vài giờ trước, gần như đã làm cạn kiệt sức lực và dũng khí của cô.

Đến nỗi bây giờ, cô cảm thấy như mình đang lơ lửng trên mặt đất.

Từ xa, cô nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng đang đứng cạnh xe, chờ cô.

Thẩm Thu bình tĩnh hít sâu một hơi, đi qua.
“Đã ăn tối chưa?” Triệu Cảnh Hàng hỏi.
Thẩm Thu gật đầu.
Triệu Cảnh Hàng ừ một tiếng, mở cửa xe cho cô: “Vậy để anh đưa em về.”
“Được.”
Hai người lên xe, trên đường đi, Triệu Cảnh Hàng hỏi cô muốn nghe bài hát gì.
Thẩm Thu nói sao cũng được.
Triệu Cảnh Hàng bấm đại một bài hát đơn.

Trên quãng đường còn lại, tiếng nhạc du dương, nhưng lại yên lặng.

Yên lặng tới mức không bình thường.

Sau đó không lâu, xe chạy đến cổng tiểu khu.

“Buổi tối đậu xe không dễ, dừng ở đây là được rồi.” Thẩm Thu nói.
Triệu Cảnh Hàng không từ chối, nhưng khi dừng xe ở bên đường, anh cũng xuống xe.

“Anh đưa em vào.” Anh nói.
Đã tới cổng tiểu khu rồi, lại muốn đưa cô vào????

Nhưng Thẩm Thu nhìn anh, lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
Cô nói được, từ cửa tiểu khu đi, cô sánh vai cùng anh.

Thời tiết hôm nay không tồi, đi trên đoạn đường này, còn có thể thấy vầng trăng khuyết.
Tòa nhà cô ở cách cổng tiểu khu không xa, hai người đều không nói gì, cuối cùng cũng đã tới trước chung cư.
Thẩm Thu có chút không được tự nhiên, cô chỉ chỉ cánh cửa, nói: “Vậy em vào trước đây.”
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô, gật đầu.
Thẩm Thu quẹt thẻ, tích một tiếng, cửa mở ra, cô đi vào.

Khi quay đầu lại, xuyên qua khe hở của cửa sắt có thể nhìn thấy thấy Triệu Cảnh Hàng.
Ánh trăng dày đặc, xuyên qua những cành lá bên rìa, tạo thành hình đốm sáng loang lổ trên mặt đất.

Anh đứng giữa ánh sáng và tối, gió đêm giổi bay một góc áo, có cảm giác cô tịch.
Nhưng ánh mắt anh rất sáng, không hề chớp mắt, khiến người khác bối rối, cũng làm người khác động lòng.

Thẩm Thu ngừng lại, không đóng cửa, mà nhìn anh.

Chỉ hai giây ngắn ngủi, Triệu Cảnh Hàng đột nhiên duỗi tay giữ cửa, đồng thời đẩy cửa đi vào.

Gầm ——
Tiếng đóng cửa vang lên, tự động khóa cửa.

Khi Thẩm Thu ngước mắt lên, hơi thở hừng hực của người đàn ông đã ập đến, thân hình cao lớn như sắt, giam cầm cô ngay trước mặt.
Tim như muốn ngừng đập, nhưng dường như cô đã sớm mong chờ điều này.

Từ bệnh viện trở về, lên xe và xuống xe, mãi cho đến khi đi vào tiểu khu, hai người đều biết cảm xúc mãnh liệt vẫn luôn bị kiềm chế.

Bởi vì đang bị áp chế, yên lặng một cách khó hiểu.
Cho tới lúc này, cảm xúc đã áp chế mấy tiếng đồng hồ đột nhiên bùng nổ, như một con mãnh thú lao ra không chút lưu tình.

Triệu Cảnh Hàng vội vàng hôn cô, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra rồi luồn vào, cướp lấy hơi thở của cô.

Thẩm Thu hơi hé mắt, tâm đã mềm như đậu hũ.

Giờ phút này, cô không còn sợ gì nữa, chỉ muốn ôm, hôn và quấn lấy anh.

Tiếng hít thở hỗn độn phát ra dưới ánh đèn của hành lang, hai người tách ra, người run run thở hổn hển.
Nhưng vừa tách ra lại mang đến cảm giác trống trải, Triệu Cảnh Hàng lại nhanh chóng cúi đầu xuống……
Bên tai mơ hồ nghe được tiếng cọ xát của quần áo, còn nghe được tiếng gió ngoài cửa và tiếng bước chân.

Thẩm Thu bị cướp đi hơi thở, cô bám vào vai anh, cô cố gắng lấy lại lý trí.

“…… Có người tới.” Cuối cùng cô cũng tìm được một kẽ hở nhỏ và nói.
Triệu Cảnh Hàng dừng lại, lòng bàn tay vuốt ve cổ cô: “Sợ người khác nhìn thấy?”
Thẩm Thu: “Đừng đùa nữa.”
Triệu Cảnh Hàng cười nhẹ.

Không nhúc nhích, chỉ ôm cô, thấp giọng nói: “Được, anh hiểu rồi.”
Thẩm Thu lấy lại hô hấp, nhưng gương mặt vẫn đỏ như cũ: “Anh về đi.”
“Chờ chút nữa.”
“Buổi tối ở đây rất nhiều người qua lại……”
Triệu Cảnh Hàng ừ một tiếng, lại luyến tiếc thả cô ra: “Nhưng lúc nhìn thấy em ở bệnh viện, anh đã muốn hôn em.”
Thẩm Thu: “…… Ồh.”
“Bây giờ không có ai, chừng nào có người tới thì anh sẽ thả em ra.”
Thẩm Thu nuốt nước miếng, dựa vào vai anh, không nói gì.
Triệu Cảnh Hàng ôm cô một lúc, lại không nhịn được, anh nâng cằm cô lên và hôn lên môi cô.

Anh thật sự không sợ người khác nhìn thấy……
Thẩm Thu giãy giụa.
Triệu Cảnh Hàng sờ trán cô, nói: “Đừng nhúc nhích, chỉ hôn một chút thôi, được không?”
Hành lang tối tăm, giọng anh như viên thuốc mê, khiến lý trí của cô ngừng giãy giụa.

Anh cũng không quan tâm cô nói gì, tiếp tục hôn cô một cách bá đạo……
Ngay từ cảm xúc ban đầu, tới lúc triền miên, Thẩm Thu âm thầm thừa nhận, chỉ cảm thấy mình sắp hòa vào màn đêm tăm tối của hành lang, mềm thành miếng đậu hũ.

Không biết qua bao lâu, cô cảm nhận được tiếng bước chân.

Cô thở hổn hển đẩy người ra, nói: “Như vậy là đủ rồi……”
Triệu Cảnh Hàng cũng cuối cùng chịu lùi một bước, nhìn cô, trầm mặc nói: “Thẩm Thu, chúng ta như này là ở cùng một chỗ rồi.”
Thẩm Thu dừng một chút, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô nhẹ nhàng nói: “Ừm.”