Edit: Lục Tử
Beta: Tiểu Hy Hy

Tránh cho tai vách mạch rừng, Thiên Tầm dùng ý nghĩ để nói chuyện với hệ thống.

"Nếu Chúc Huyền đi một ngày mà còn chưa trở lại, ta chỉ có thể dùng máu của mình làm thuốc dẫn, bằng không ta sợ Mộ Dung Quyết không chống đỡ nổi."

-- Ký chủ, thể chất bách độc bất xâm dùng như vậy là không đúng đâu!

Nội tâm Thiên Tầm lặng lẽ trở một cái xem thường: "Còn tốt hơn nguyên chủ bị Thượng Quan Khanh Mặc đoạt lấy thân thể để giải thứ độc khiến hắn không cử động được?"

Thần sắc nàng đột nhiên cứng lại, con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng hơi lay động chút gợn sóng: "...Mà Mộ Dung Quyết, hắn có giá trị."

-- Ký chủ, thân con gái sao có thể có nhiều sẹo vậy được!!


Thiên Tầm cúi đầu nhìn vết thương hở miệng hôm qua, khẽ nở nụ cười: "Chờ sau này sư phụ đưa loại thuốc mỡ xóa sẹo là được rồi, không có gì đáng ngại, đây cũng không phải hiện đại, ở đây vận đồ kín như vậy, ai có thể nhìn thấy chứ."

Hệ thống còn muốn nói gì đó nhưng Thiên Tầm lập tức mở miệng: "Được rồi, đừng quấy rầy ta nấu thuốc, hai canh giờ sau gọi ta."

-- Được rồi.

Phía Đông vừa sáng nhưng đã có đầu bếp nữ lục tục đi đến, thấy Thiên Tầm, rất thân thiện mà chào hỏi. "Thiên Tầm cô nương, sớm như vậy đã dậy rồi sao?"

"Đúng vậy, nấu thuốc phải lựa đúng thời gian nên phải dậy sớm." Nàng mỉm cười trả lời, động tác quạt bếp không ngừng.

Đầu bếp nữ kia rửa sạch tay, đi đến cạnh Thiên Tầm, không xinh đẹp nhưng trên mặt lại lộ ra ý cười: "Người kia nhất định là người rất quan trọng với cô? Nhìn cô nương ăn mặc không tồi, hẳn không phải người ở nhà bình thường, thường thì người ở nhà phi phú tức quý đều có nha hoàn hầu hạ, hiếm thấy có người tự mình nấu thuốc."

Thiên Tầm cười cười, không nói chuyện. Dường như khi công lược ai đó, nàng đều theo bản năng mà thích tự tay làm lấy.

Ví dụ như Tư Lê.

Nghĩ vậy, nàng không khỏi cười tự chế giễu mình, không phải đối tượng công lược nào cũng mắc bệnh tự bế như Tư Lê.

Hiện giờ, Tư Lê đã khôi phục bình thường, hẳn đang cùng Diệp Thiên Tầm sống thật hạnh phúc.

Hai tròng mắt nàng dày đặc sương mù, đôi mắt sáng như tuyết hiện lên ánh nước, nhìn khói bay lên, mùi thuốc nồng đậm bay vào trong mũi nàng.

-- Ký chủ, đã tới hai canh giờ!


Đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, trong đầu truyền đến một giọng nói non nớt, Thiên Tầm đột nhiên đứng lên.

Xoa xoa hai mắt, sau đó duỗi tay mở nắp nồi, kết quả độ nóng của ngọn lửa truyền đến nàng, nàng theo phản xạ có điều kiện mà ném nắp nồi trong tay ra, vừa vặn va vào đầu bếp nữ vừa mới đi lấy nước về, phát ra tiếng xèo xèo.

Đầu bếp nữ vội vàng buông chậu nước xuống xuống, kéo tay Thiên Tầm, quan tâm nói: "Không sao chứ? Tội nghiệp, ngón tay đỏ lên hết rồi, chỗ của ta có một loại dầu rắn khá tốt, thoa cho ngươi một chút xem sao."

Thiên Tầm cười lắc đầy, rút tay mình lại: "Không sao, Mai thẩm, ta cũng là đại phu mà, băng bó một chút là được." Nói xong, nàng liền đổi sang bộ dáng thỉnh cầu: "Có thể phiền bà giúp ta đảo thuốc một chút không?"

Mai thẩm mắng nàng một tiếng: "Nhìn xem nha đầu nhà ngươi nói cái gì đi, ngươi mau đi băng bó, chỗ này cứ để Mai thẩm lo."

"Cảm ơn Mai thẩm." Thiên Tầm ngọt ngào nói.

......

Phòng chữ Xuân số Một.

Thiên Tầm bưng bữa sáng và thuốc đẩy cửa vào, lúc này Mộ Dung Quyết đã rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề, trên gương mặt liễm diễm ngọc dung hiện ra vẻ trắng bệch mệt mỏi.


"Lại đây." Thiên Tầm đem mấy thứ kia đặt từng cái lên bàn tròn, nhìn về phía Mộ Dung Quyết.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Mộ Dung Quyết để ý tới băng gạc trên tay nàng, hơi hơi nhướng mày, "Làm sao vậy?"

Thiên Tầm thở dài, "Ài, tại ta học không tốt, nấu chút thuốc mà cũng bị phỏng."

"...Có sao không?" Hắn hỏi.

Thiên Tầm dùng tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Quyết, trong giọng nói có vài phần ủy khuất, "Còn hơi đau, không thì ngươi giúp ta thổi đi?"

Mộ Dung Quyết, "..." Cái tội nhiều chuyện!