Editor: Tiểu Hy Hy
Beta: Tiểu Linh Linh

". . . Cố tiểu thư." Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói dịu dàng và từ tốn, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần xa cách.

Thiên Tầm dơ tay với lấy một cái gối bên giường, rồi nghiêng người dựa vào đầu giường, giọng điệu bực tức: "Tôi không quản anh có chuyện gì, bây giờ bản tiểu thư buồn ngủ, anh đừng quấy rầy tôi nữa!"
Về việc đóng vai loại kiêu ngạo lần này, là một thiên kim đại tiểu thư tính tình có phần không tốt, Thiên Tầm có thể nói là thuận buồm xuôi gió, đây là một loại vật hi sinh đơn giản nhất.
"Ngủ?" Phía bên kia kinh ngạc một chút, lúc này, hơn năm giờ chiều... Ngủ sao?
Đầu dây bên kia dường như tạm dừng vài giây, thanh âm dịu dàng: "Anh trai của em đi công tác, nhờ tôi chăm sóc em hai ngày."
Giọng điệu này quá mức ưu nhã, Thiên Tầm không thể đối xử với hắn như nhân vật tầm thường nữa, nàng sửng sốt một chút, cầm điện thoại di động rời khỏi tai, nàng tập chung nhìn ghi chú trên màn hình.
Nam Thần.
Dãy số được lưu từ chỗ Cố Lương Kinh.
Thiên Tầm hơi nhíu mày, ngón tay nhấn vài phát lên màn hình, xoá đi hai chữ Nam thần, đổi thành Người yêu.
Thiên Tầm cong cong khoé miệng, hỏi: "Khoan đã, anh là? Bạn của anh tôi?"
Bây giờ mới muốn hỏi vấn đề này sao? Đối phương cười khẽ một tiếng, thanh âm dịu dàng lọt vào tai: "Cố tiểu thư, tôi họ Ứng."
Đột nhiên Thiên Tầm nhớ tới đoạn đầu tiểu thuyết có nhắc tới một câu Cố Lương Kinh và nam chính Ứng Trì Hoán là bạn rất thân, đáng tiếc là giai đoạn sau bởi vì nữ chính, Cố Lương Kinh hắc hoá thành BOSS phản diện, tình địch gặp nhau, hận rằng không cầm dao đâm chết đối phương được, tình bạn này không thể giữ lại?
Nàng giật giật thân thể, đi chân trần xuống giường, giẫm lên vải lông cừu mềm mại tinh khiết trên mặt đất. giọng điệu mệt mỏi: "A, như vậy. Nếu anh tôi nhờ anh chiếu cố tôi,. . . Bây giờ tôi đói bụng, ba mươi phút sau tới đón tôi đi ăn cơm, địa chỉ là biệt thự Cảnh Uyển số 7 đường Tùng Sơn, chờ anh yêu ~ "

Không cho Ứng Trì Hoán cơ hội từ chối nào, Thiên Tầm nhanh chóng cúp điện thoại.
Ứng Trì Hoán gọi lại thì thấy máy bận, hắn cười cười không biết làm gì tiếp theo, đây là lần đầu tiên có người dám treo điện thoại hắn.
Nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ đeo tay, còn 30 phút nữa sẽ tan làm, Ứng Trì Hoán thông báo cho thư ký qua đường dây riêng: "Toàn bộ công việc sau 6 giờ đều hoãn lại vào ngày mai, bây giờ hãy đưa một vài văn kiện đến phòng tôi, ngay lập tức."
...
Gương mặt vốn rất thanh thuần, nhưng bản thân lại thích trang điểm đậm, ăn mặc có phần gợi cảm, tuy là hàng hiệu xa xỉ, quần áo lại quá già dặn.
Thiên Tầm đi tới phòng giữ đồ, mở tủ quần áo ra, ngón trỏ lướt qua từng bộ quần áo, cuối cùng dừng lại trên một bộ đồ thể thao màu xanh trắng.
Ba mươi phút sau, Thiên Tầm đứng trước cửa biệt thự chờ người, kết quả nàng phải đợi thêm hai mươi phút, ngay cả một cái bóng cũng không thấy chứ nói gì đến người.
Biệt thự khu Cảnh Uyển đều là mỗi căn một cửa, hiện giờ sắc trời đã tối, lại có mấy phần lạnh lẽo, vắng vẻ.

Lúc Ứng Trì Hoán từ trên xe bước xuống, thấy một tình cảnh.
Thiếu nữ mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, dáng vẻ buồn chán mà ngồi trên bậc thang trước cửa, khuỷu tay đặt trên đầu gối, nàng không chút để ý mà lấy tay chống cằm, cũng không biết được là đang nhìn gì, ánh mắt có chút lay động, dưới ánh đèn lung linh, đôi mắt kia đặc biệt sáng lên, đôi mắt giống như được tô vẽ bởi những mảnh vỡ của ngôi sao vậy.
". . . Xin lỗi, tôi đã tới trễ." Người đàn ông đang nói mặc một bộ tây trang thủ công, vóc người cao lớn, cách nói chuyện của hắn không khoa trương, khí chất quả nhiên là ôn hoà.
Mặc dù Ứng Trì Hoán mới học Đại học năm thứ ba, nhưng đã sớm tiến vào học tập ở công ty nhà mình, nói chung là dưới mọi tình huống, hắn đều mặc tây trang.
Đã lâu không gặp được loại nam chính như thế này, Thiên Tầm chớp chớp mắt, nhìn về phía người đàn ông đang đứng ưu nhã, chậm rãi mở miệng, giọng nói nàng trong trẻo, nhưng lại dẫn theo một chút giọng điệu lạnh lùng, trách móc: "Ứng tiên sinh, anh đến muộn hai mươi lăm phút lẻ tám giây."
3