Cung nữ và thái giám đều phải duy trì lễ nghĩa, run rẩy chỉ vào vị trí bên dưới chỗ ngồi của hoàng đế

Bạch tô khẽ cười, tay vỗ nhẹ bả vai của cung nữ: “ cảm tạ!”.

Cung nữ bị nàng vỗ nhẹ một cái, lập tức mềm chân, ngã xuống đất.

Bạch Tô giống như không có nhìn thấy, lập tức đi đến chỗ mà cung nữ kia vừa chỉ.

Một tay nàng chống lưng, nhẹ nhàng đi ngang qua đoàn người. Ai cũng nhìn mặt nàng và lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hoảng loạn.

Bước chân nàng đột nhiên khẽ dừng lại, đôi mắt đen láy khẽ hiện lên ý cười, nhìn Bạch Sương.

Bạch Sương nhìn thấy mặt nàng, sợ hãi vô cùng,

Vừa dữ tợn lại khủng bố, vết sẹo ngang dọc đan xen với nhau, khiến cho không thể biết đó là ai.

Cảm giác như vậy khiến nàng cảm thấy khủng hoảng.

Nhìn Bạch Tô khiến nàng nhớ tới khuôn mặt muội muội bị nàng dùng dao rạch nát.

“ Tam hoàng phi, sao vậy? Tại sao nàng ta lại nhìn chằm chằm ngươi?”. Nha hoàn Thúy Hoa chắn ở phía trước Bạch Sương, mạnh mẽ đón nhận ánh mắt Bạch Tô.

Nha hoàn của Bạch Tố Tố đã bị Bạch Sương xử lý từ lâu, đi theo bên cạnh hiện tại chỉ có người của nàng.

“Tam hoàng phi không nhận ra ta ư? Lúc trước chúng ta còn cùng nhau đối thơ, ta còn học hỏi ngươi một lúc, ngươi vậy mà quên rồi sao, ta cũng rất đau lòng!”.

Bạch Tô hạ tông giọng nói, cho dù là người thân quen nghe được cũng sẽ không nhận ra.

Bạch Sương vốn chính là giả thành Bạch Tố Tố, làm sao có thể nhớ rõ được đã từng ngâm thơ với ai.

Bạch Sương chỉ đành cố gắng bình tĩnh, học tập muội muội nở nụ cười nhẹ.

“Vị cô nương này, hôm nay là tiệc tẩy trần của Nhϊếp Chính Vương, ngươi tốt nhất nên trở về vị trí của mình, đừng gây thêm phiền phức”. Thực ra, nàng muốn nói là, ngươi lớn lên thật xấu xí, dọa đến người khác, còn không mau chóng cút đi.

“Thú vị! Có ý tứ!”. Bạch Tô khẽ nhếch lông mày, cũng không gây khó khăn cho nàng. Chờ yến hội bắt đầu, lúc đấy mới là mở màn trò hay.

Mọi người nhìn nàng thong thả đi tới vị trí của Nhϊếp Chính Vương.

Nàng là ai? Tại sao lại to gan ngồi ở vị trí của Nhϊếp Chính Vương như vậy?

“Bệ hạ giá lâm~”.

Bên ngoài tiếng của thái giám vang lên, tất cả mọi người vội vàng trở về vị trí của mình, nhưng tâm trạng sợ hãi vẫn như cũ, chưa thể ổn định, ánh mắt khẽ nhìn về vị trí của Nhϊếp Chính Vương, nơi có một thiếu nữ đang ngồi.

Long bào màu đen được thêu hình rồng tỉ mỉ, khuôn mặt rất nhỏ, mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng thân hình vẫn hiên ngang, đôi mắt vô cùng có thần.

Đi ở phía sau chính là Nhϊếp Chính Vương một thân quần áo màu trắng, khí chất cao lãnh, mang mặt nạ màu bạc.

Nếu như lúc trước hắn không bị phá hủy dung nhan, thì ở kinh đô này, có rất nhiều tiểu thư khuê các muốn gả cho hắn.

Đáng tiếc, nghe đồn dưới lớp mặt nạ kia là một khuôn mặt vô cùng khủng bố. Cho dù là thiếu nữ đã yêu hắn đắm say cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Hoàng đế vừa ngồi xuống, tất cả mọi người đều đối với hắn hành lễ.

Chỉ mình Bạch Tô, cứ thế ngồi ở vị trí. Mắt nhìn chằm chằm người nam nhân ngồi ở ghế hoàng đế kia.

Nam Huyền cũng đi theo mọi người hành lễ, đôi mắt nhìn thấy Bạch Tô ngồi thẳng tắp, liền nhấn đầu nàng xuống, bắt nàng hành lễ.

Bạch Tô nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía hắn: “ ngươi nhấn đầu ta làm gì?”.

Nàng chỉ quỳ trời, quỳ đất, quỳ chính bản thân mình!

Chưa từng quỳ trước người khác bao giờ.

Chỉ là một nhân vật phụ mà thôi. Việc gì phải khiến bản thân mình phải quỳ xuống.

Chọc nàng tức giận, nàng sẽ đâm hoàng đế một dao, sau đó đem Nam Huyền đẩy lên ngôi vị hoàng đế không tốt ư?

Dù sao hiện tại nam chủ Nam Cung Minh cũng chỉ là một hoàng tử không quyền không thế, còn không giống như con kiến dễ dàng nắn bóp.

Vừa nghĩ như thế, Bạch Tô liền nhẹ nhàng móc từ ngực ra một cây thủy chủ.

Nam Huyền đối với vũ khí vô cùng nhạy cảm, vừa nghe tới tiếng va chạm của vũ khí, hắn liền nhíu mày nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt khẽ liếc thấy ánh sáng lóe lên từ thủy chủ.