Khóe miệng Bạch Tô hơi nhếch, nghĩ lại trong khoảng thời gian ở chung với nam nhân này, nàng đã cảm thấy rằng hắn không hề đơn giản như mặt ngoài thể hiện rất là ngây thơ.

Một người muốn cướp ngôi hoán vị, thế mà lại có vẻ ngoài phúc hậu và vô hại?

Bạch Tô nhân cơ hội ôm eo hắn, cọ hết nước mắt nước mũi lên trên cẩm bào của hắn.

“Huhu, vương gia, người phải làm chủ cho thϊếp...”

Nam Huyền: “........”

Hắn cảm giác được rằng Bạch Tô cọ quần áo của hắn, mục đích là để chùi tất cả nước mắt nước mũi của nàng. Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

Sau đó lấy một chiếc khăn tay ra khỏi lồng ngực, nhanh chóng lau hết vết bẩn trên mặt nàng.

Động tác có bao nhiêu thô lỗ thì có bấy nhiêu thô lỗ, không hề có một chút ôn nhu nào. Bạch Tô giãy dụa muốn thoát ra, nhưng phát hiện không thể thoát ra được, tay nhỏ liền sờ eo hắn, sờ một miếng thịt, hung hăng nhéo một cái.

Nam Huyền thân hình cứng đờ, khóe miệng vẫn đang mỉm cười. Mặt nạ của hắn là dạng nửa mặt, từ mũi trở xuống không có che cái gì.

Môi mỏng khẽ nhếch, cúi đầu đến gần bên tai Bạch Tô, thanh âm rất nhỏ, hơi thở cực nóng của hắn khẽ chạm đến tai nàng, làm nàng co rụt cổ lại.

“Buông ra”.

Bạch Tô còn đang bị khăn tay của hắn che lại, nên lời nói của của nàng có chút buồn.

“Cùng nhau buông ra”.

Nam Huyền nhướng mày, nhiều năm như vậy còn chưa hề có người dám nêu yêu cầu với hắn, nàng chính là người đầu tiên.

“Được, ta đếm ba tiếng cùng nhau buông ra!”.

Bạch Tô gật đầu.

Nam Huyền dựa đầu vào bên tai nàng, nhẹ giọng đếm tới ba.

Hắn ném khăn tay xuống đất, nhưng mà bàn tay nhỏ ở cạnh hông không hề có dấu hiệu buông ra. Ngược lại còn mạnh tay nhéo thêm.

“Ngươi gạt ta!”.

Bạch Tô hiện tại đã có thể nhìn thấy được cảnh sắc xung quanh, cảm nhận được không khí xung quanh rất là tươi mát, nàng hít mạnh một hơi, tinh thần tỉnh táo.

“Tỷ tỷ ta ngày hôm nay sẽ dạy cho ngươi biết cái gì là binh bất yếm trá!”.

Cho dù cùng nhau đồng ý thả ra cùng lúc thì có thể làm gì, đồng ý cũng vẫn có thể đổi ý.

Ai nghiêm túc, ai tin tưởng thì kẻ đó thua. Đạo lý này ai cũng biết.

Nam Huyền cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp từ tính thanh âm chui vào lỗ tai nàng khiến nàng thấy hơi ngứa.

Nàng lợi dụng lực đạo một cách tinh tế, xoay nhẹ thân mình, thoát khỏi vòng tay hắn.

“Minh Nhi, đã xảy ra chuyện gì?”.

Nam Huyền vừa nói xong, khiến cho hai người đứng bên cạnh đang sững sờ cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại, Nam Cung Minh nắm tay Bạch Sương hành lễ với hắn.

Ở đế đô này, trừ hoàng đế lớn nhất, thì người đứng thứ hai chính là Nhϊếp chính vương.

Hơn nữa hắn còn là hoàng thức, mình không có quyền chất vấn hắn!

“Bẩm hoàng thúc, mọi chuyện ra sao chất nhi cũng không rõ ràng lắm, chất nhi chỉ nhìn thấy Tố Tố ngã trên mặt đất, mà Thanh Bình huyện chúa thì đứng trước mặt Tố Tố....”

Hắn không nói tiếp suy đoán của mình, bởi vì hắn nói thêm gì nữa, thì đều ám chỉ rằng chính Bạch Tô là kẻ bắt nạt người khác còn ăn vạ.

Dừng ở đó để có không gian làm cho bọn họ có thể tự tưởng tượng.

Nam Huyền kiềm chế tay nhỏ đàn muốn véo thịt bên hông của hắn, trực tiếp kéo Bạch Tô tới trước mặt, mười ngón tay đan vào nhau, thể hiện tình cảm trước mặt hai người. Nhìn thấy động tác mờ ám này, hai người bọn họ không tự chủ được mà cúi đầu.

Vị cô nương kia xấu đến mức như vậy, Nhϊếp Chính Vương vậy mà có thể tiếp thu được?

“Tô Tô, hắn nói có phải sự thật hay không?”.

Bạch Tô: “.........”

Chuyện gì mà thật với giả ở đây? Nàng còn chưa hề chạm vào Bạch Sương một chút nào, muốn vu oan giá họa cho nàng?

Rõ ràng là bản thân mình đứng không vững còn trách nàng?

“Tam hoàng phi, Nhϊếp Chính Vương đều đứng ở đây, ngươi cứ mạnh dạn nói rõ ràng câu chuyện, tốt nhất là sự thật, nếu không...”

“Thanh Bình huyện chúa, lời nói của ngươi là đang uy hϊếp chính phi của ta sao?”. Nghe lời nói đấy tình đe dọa của nàng, Nam Cung Minh không thể chấp nhận nổi nữa. Dù sao đi nữa đây cũng là thê tử của hắn, làm sao lại có chuyện chịu ức hϊếp!