Edit: Hạ gia

Beta: Súp lơ

Chín ngọn đèn dạ minh châu ở Thiên Dụ các đã sáng tỏ từ lúc màn đêm bắt đầu buông xuống, ánh sáng như tấm lụa mỏng bao phủ không gian, sáng ngời nhưng không quá chói mắt.

Minh Nhiễm nhìn những dòng chữ ngay ngắn trên tờ giấy tuyên thành trong tay, trong đầu nàng hiện lên bốn chữ, tiên lộ minh châu (*).

(*) Tiên lộ minh châu (仙露明珠 – xiān lù míng zhū): Một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là sương trong như pha lê và ngọc trai. Là hình ảnh ẩn dụ cho nét đẹp trong thư pháp.

Thế nhân đều nói nét chữ như người, nàng vốn dĩ không quá tin tưởng, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy lời nói này cũng có vài phần đạo lý.

Chỉ là…

Nàng ngẩng đầu nhìn xà nhà trên cao trong thư các, đồng tử tan rã, thư tịch trong này sợ rằng nàng có tìm cả ngày trời cũng không hết…

Minh Nhiễm vốn là một kẻ rất lười, nàng nghĩ thầm không biết có nên nói hai câu với vị hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trước án thư kia, để gọi cung nhân chuyên quản Thiên Dụ các tới tìm giúp hay không, nhưng lời vừa tới miệng lại nuốt trở về.

Quên đi, lười nói, vẫn là từ từ tìm thì hơn.

Minh Nhiễm đi từ tầng thấp nhất của lầu các đến tầng hai, lại từ tầng hai chuyển tới tầng ba.

Lúc lâu sau nàng dựa vào lan can tầng ba vừa thở gấp vừa đưa tay phủi nhẹ lớp bụi, lật mở quyển thư tịch trong tay. Nàng đảo mắt tìm xung quanh rồi giơ tay với một quyển khác trên giá cao xuống. Minh Nhiễm ngẫm nghĩ từ tầng ba chạy xuống có chút phiền phức, do dự một hồi nàng đành hơi rướn người xuống dưới hỏi một tiếng, “Bệ hạ,《 Kỳ văn 》mà người muốn tìm có phải《 Kỳ văn quái chí 》của Ban Ngộ tiên sinh hay không?”

Nàng đứng tựa vào lan can trên cao, vừa hỏi vừa chăm chú nhìn tờ danh sách trong tay. Làn váy đỏ tươi rủ xuống, tơ lụa mềm mại khẽ lay động. Ở nơi chất đầy những quyển thư tịch với màu sắc đơn điệu ảm đạm như thư các, nàng trở nên cực kỳ rực rỡ và hấp dẫn ánh nhìn.

Tóc đen mượt như lụa làm nổi bật tai trắng nõn mềm mại.

Tuân Nghiệp rời tâm trí khỏi quyển sách trong tay, hơi liếc mắt một chút rồi lại đạm mạc mà thu hồi tầm mắt.

Yêu ma quỷ quái sẽ tận dụng mọi thứ để mê hoặc lòng người.

Không nghe thấy câu trả lời, Minh Nhiễm lại tận lực cung kính hỏi thêm một lần nữa. Lúc này người nọ mới chậm rì rì lật một trang sách, lơ đãng lên tiếng.

Cũng may hôm nay Thiên Dụ các vô cùng yên tĩnh, thanh âm của hắn không lớn nhưng cũng vừa đủ để lọt vào tai.


Minh Nhiễm đặt quyển thư tịch ở một bên rồi lại tiếp tục tìm tiếp theo danh sách, cũng may hình như vì cùng loại nên những quyển còn lại cũng khá gần, nàng leo lên leo xuống mất nửa canh giờ, cuối cùng cũng thu thập đủ cả.

Minh Nhiễm mệt không thở nổi. Nàng nhéo nhéo đống mỡ thừa trên bụng thầm nghĩ Vương công công này thật sự là nên giảm béo đi.

Nàng ôm một chồng thư tịch bước xuống thang gác bằng gỗ rồi đặt lên trên thư án không rơi một quyển, hơi thở gấp, nói: “Bệ hạ, thư tịch ngươi cần đều ở đây.”

Tuân Nghiệp buông quyển sách đang cầm trên tay xuống, tiện tay với quyển trên cùng của chồng thư tịch đặt lên thư án.

Đầu ngón tay thon dài trắng nõn điểm nhẹ lên bìa thư tịch, chậm rãi hỏi: “Biết trong này viết gì không?”

Minh Nhiễm dời mắt nhìn sang, mặt trên thư tịch viết bốn chữ rồng bay phượng múa “Mao Sơn thanh kinh”.

Nàng nhớ đến lời hắn nói lúc ở Tử Thần điện, liền đáp: “Trị quỷ?”

Hắn không nói phải cũng không nói không phải, chẳng qua có vẻ như nàng đoán không sai.

Minh Nhiễm từng gặp quỷ, chính bản thân nàng cũng có một khoảng thời gian là quỷ nên đối vấn đề này cũng xem như có chút hiểu biết.

Vốn nghĩ vị Hoàng đế này vừa ốm yếu  lại vừa đoản mệnh đã thê thảm lắm rồi, bây giờ còn xui xẻo bị nữ quỷ ám. Minh Nhiễm nghĩ thầm sau này bản thân còn định tiến cung dưỡng lão, cũng nên tích phúc một chút vì vậy mới hiếm khi có dịp chủ động mở miệng nhắc nhở: “Bệ hạ, cái này không hiệu quả.”

Tuân Nghiệp ngước mắt lên nhìn nàng, hắn hơi nhướng mày, khẽ cười một tiếng, đích thực là ôn nhã phong lưu.

Ngữ khí hắn lạnh nhạt, hỏi lại: “Sao?”

Minh Nhiễm nghiêng nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Còn không bằng đi chùa miếu cầu thần phật phù hộ, trong miếu có Phật Tổ trấn giữ, bùa trên tượng Phật đều có linh khí, yêu ma quỷ quái gì cũng không thể đến gần.”

Tuân Nghiệp chăm chú nhìn nàng, lấy ra một một mảnh giấy màu vàng từ trong tay áo, hai ngón tay hắn kẹp nhẹ mảnh giấy đặt lên trên chồng thư tịch trước mặt Minh Nhiễm. Tay áo rộng màu lục thêu hoa văn mây khói lướt nhẹ qua mặt án thư bằng gỗ lim đỏ, hắn hỏi: “Ngươi nói đến cái này?”

Trên lá bùa màu vàng có những hình vẽ bằng chu sa chói mắt, ánh mắt Minh Nhiễm hơi ngừng lại trên lá bùa một lát rồi ghé lại gần quan sát.

Lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu chớp chớp mắt, chậm chạp nói: “Có lẽ bệ hạ gặp phải nữ quỷ đạo hạnh quá thâm sâu, một lá bùa không  trấn áp được, hay là lại đi Phật miếu cầu thêm hai lá nữa?”

Tuân Nghiệp khẽ nhướng mày, lại lấy từ trong tay áo thêm hai lá nữa đặt trước mặt Minh Nhiễm.

Minh Nhiễm: “……” Tự vả có phải tới quá nhanh rồi hay không??

Thực tế nàng từng là quỷ, mà quỷ thì thật sự sợ bùa chú.

Minh Nhiễm vuốt phất trần bên người, xếp ba lá bùa ngay ngắn lại rồi đưa trở về cho hắn, miễn cưỡng thanh minh một câu, “Có lẽ là do tay nghề của đại sư vẽ bùa không cao.”

Tuân Nghiệp không tiếp lời, tỏ vẻ không để ý lắm nói: “Nếu đã vô dụng thì ta cần nó làm gì? Ngươi cầm đi đi.”

Nàng thì cầm cái này làm gì?

Trong lòng Minh Nhiễm nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, thuận theo ý hắn cầm mấy lá bùa lên nhét vào trong tay áo.

Người trước án cũng không để ý tới nàng nữa, ánh mắt trầm ngâm, toàn bộ tâm tư đều đặt lên quyển sách trên thư án.

Trong lầu các yên tĩnh không tiếng động, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, người nọ cuối cùng buông quyển sách trong tay xuống, khép hai vạt áo choàng lông vũ đang khoác hờ trên vai lại, đứng dậy.

Hắn vòng qua thư án bước chậm rãi ra bên ngoài, dẫn đầu đi phía trước, vừa đi vừa nói: “Đi thôi.”

Người phía sau vội vàng đuổi theo, Tuân Nghiệp thả chậm bước chân dừng lại ở đình trú trước cửa thư các. Dường như cảm thấy có gì đó, hắn xoay người nhìn lại, Vương Hiền Hải đong đưa thân hình tròn vo chầm chậm chạy lại, trên mặt cười tươi không thấy mắt đâu.

Hắn đảo mắt nhìn bên trong các, quả nhiên không còn thấy bóng dáng kia đâu nữa.

Đột nhiên hắn không đi nữa khiến Vương công công nghi hoặc hỏi: “Bệ hạ đang tìm gì vậy? Đồ đánh rơi chăng?”

Ánh sáng mờ ảo trong thư các hắt ra rơi xuống bên người Tuân Nghiệp, hắn cười như không cười mà nhìn Vương công công một cái, đáp: “Không có việc gì.”

Nói xong thì bước qua ngạch cửa đi ra khỏi Thiên Dụ các.

Vương công công lắc đầu, hai ngày nay bệ hạ cứ luôn kỳ quái.

……

Đêm nay vừa canh ba một khắc Thất Thất đã triệu hồi nàng về, Minh Nhiễm nằm ở trên giường trở mình nhìn ba lá bùa màu vàng trên tay mà ngẩn người, “Thất Thất, đây là có chuyện gì?”

Sao nàng có thể mang đồ hoàng đế đưa về đây được?

Thất Thất ngáp một cái, cũng nghi hoặc, “Lạ nhỉ, theo lý thuyết người chơi không thể mang đi bất cứ thứ gì mà. Ôi chao, xin lỗi người chơi, có thể là do hệ thống trò chơi xuất hiện bug, ta sẽ đến tổng bộ xin sửa chữa.”


Sau khi Thất Thất nói xong thì không còn âm thanh nào nữa, Minh Nhiễm cũng nhanh chóng buồn ngủ, nàng đặt lá bùa dưới gối, ôm chăn nặng nề thiếp đi.

Đêm qua, đến giờ Tý thì gió tuyết đã ngừng thổi nên sớm hôm sau thời tiết có phần ấm áp hơn những ngày qua một chút, Tây Tử tay chân nhanh nhẹn mở hòm quần áo trong tủ gỗ ra, chuẩn bị y phục hôm nay cho Minh Nhiễm.

Nàng ta áng chừng thời gian một chút rồi bước từng bước nhỏ đến trước giường vén màn che lên, người bên trong hai má ửng hồng, đôi mắt đẹp khép hờ, bộ dạng mơ hồ chưa tỉnh ngủ.

Không có màn giường che chắn, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào bên trong có chút chói mắt, Minh Nhiễm giơ tay chống giường ngồi dậy.

Tây Tử mím môi cười, giúp nàng rửa mặt thay y phục.

Bởi vì giờ Thân ba khắc Minh Nhiễm phải đến Lâu Ngoại Lâu nên Tây Tử giống như trước đây cố ý chọn cho nàng một bộ váy hoa màu sắc sặc sỡ, lại phối hợp với kiểu trang điểm đặc biệt được nghiên cứu kỹ trong nhiều năm, không những có thể làm nổi bật nhan sắc lộng lẫy hoa lệ của nàng, mà còn nhiều thêm vài phần yêu kiều của nữ nhi gia.

Minh Nhiễm thấy đồ trên tay Tây Tử chuẩn bị thăm hỏi lên mặt nàng thì vội quay đầu tránh đi.

Kinh nghiệm trang điểm nguyên chủ tổng kết nhiều năm phối hợp với những phục sức kia chắc chắn sẽ rất đẹp mắt, nhưng quá tốn thời gian và sức lực, nửa canh giờ cũng chưa chắc đã đủ.

Người nào đó mắc ung thư lười giai đoạn cuối liên tục xua tay, “Đừng, ta lười chuẩn bị lắm.”

Tây Tử cười nói: “Tiểu thư chỉ cần ngồi một chỗ, nô tỳ chuẩn bị cho người là được, chúng ta sửa soạn thật lộng lẫy xinh đẹp, làm mù mắt chó khinh thường của bọn họ, cho bọn họ cả ngày khua môi múa mép nữa đi.”

Minh Nhiễm để hộp gốm sứ nhỏ Tây Tử đang cầm trong tay xuống, nói: “Dù tô vẽ đẹp đến đâu, thoạt nhìn thì đoan trang, nhưng trong miệng lại không sạch sẽ, tâm tư không trong sáng, quay lưng đi liền phỉ báng cười nhạo người khác. Còn phẩm hạnh đoan chính, dù là người hay yêu, thần tiên hay ma quỷ thì người ta cũng đều tâm sáng mắt ngay, hành xử cẩn trọng.”

Nàng nhìn gương đồng vén mái tóc dài lên, cầm trâm ngọc khẽ điểm lên gò má, “Thứ cần chú trọng không phải gương mặt này mà là ở nhân tâm.”

Thực ra nguyên chủ cũng biết đạo lý này, thậm chí nàng ấy còn rõ ràng hơn so với bất kể ai khác. Nhưng nàng ấy từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương cho nên tâm lý vẫn luôn mẫn cảm, mặc dù biết không cần thiết, nhưng lại phải làm vậy để có thêm dũng khí. Rốt cuộc thì lời thế nhân đàm tiếu cũng rất đáng sợ, không ai thích bị người khác gán cho cái danh khó nghe cả.

Minh Nhiễm cũng không thích,

Nhưng mà…

Nghĩ đến việc phải chuẩn bị lâu như vậy nàng cảm thấy mệt mỏi quá! =.=

Tây Tử ngơ ngác, “Nghe tiểu thư nói như vậy hình như cũng có lý.”

Minh Nhiễm hơi cong mắt cười cười, cài trâm ngọc hoa mai lên giữa búi tóc, ngắm một chút rồi bước ra gian ngoài dùng điểm tâm.

Tây Tử ở phòng trong sửa sang lại đệm giường, ánh mắt thoáng nhìn qua gối hoa đang đè lên trên lá bùa, nàng ta cầm mấy lá bùa lên xuyên qua màn trướng đi ra gian ngoài, hỏi Minh Nhiễm: “Tiểu thư, mấy lá bùa này ở đâu ra vậy?”

Minh Nhiễm đang cầm đôi đũa trúc xanh trong tay, đáp: “Người khác đưa.”

Tây Tử gật gật đầu cũng không hỏi thêm nữa, gấp lá bùa lại rồi nhét nó vào trong túi tiền thêu hình con thỏ ngọc mới làm của Minh Nhiễm, xoay người đặt nó lên chiếc bàn nhỏ, nói: “Nô tỳ để nó vào túi tiền của người nhé.”

Minh Nhiễm không để ý đáp một tiếng, sau đó liền vứt chuyện này ra sau đầu.

Ở đình viện, ánh mặt trời hôm nay rất ấm áp, tuyết trên nóc nhà tụ thành từng giọt theo mái ngói nhỏ xuống phiến đá dưới bậc thềm dọc hiên cửa tựa như miếng ngọc bích vỡ tung tóe.

Như thường lệ, Minh Nhiễm sai người chuyển một chiếc ghế đặt dưới hiên cửa để đọc sách giết thời gian.

Trước cửa viện, một tiểu hài tử đang ló đầu nhìn vào một chút rồi lại nhanh chóng rụt trở về, Tây Tử tinh mắt nhìn thấy, khom lưng ghé vào tai nàng nói khẽ hai câu.

Minh Nhiễm ngước mắt, nhớ tới chiếc bình đang cắm nhành mai đỏ trong phòng, gọi: “Lục Lang, vào đi.”

Minh Xu đang định chạy về Thanh Phong viện thì đột nhiên nghe tiếng gọi, biết mình đã bị phát hiện, do dự lần lữa mãi mới dám chậm chạp bước ra từ sau cánh cửa gỗ, hơi chột dạ nhỏ giọng gọi một tiếng Tam tỷ tỷ.

Nó do dự bước từng bước nhỏ tới, đôi mắt đứa nhỏ sáng ngời tựa như những vì sao trên bầu trời đêm, rực rỡ đoạt lòng người.

Vẻ ngoài này khác xa hoàn toàn so với chàng thiếu niên u ám và độc ác của nhiều năm sau…

Nguyên chủ là nhân vật phản diện số 1, sau đó Minh Xu tiếp quản số 1 trở thành nhân vật phản diện số 2, đường tỷ đệ hai người gánh hết tất thảy những điều xấu xa từ đầu đến cuối trong cuộc đời nam nữ chính.

Minh Nhiễm không biết cách ở cùng tiểu hài tử nên chỉ yên lặng nhìn nó lúc lâu khiến đứa nhỏ càng lo lắng.

Lúc này nàng mới hơi không tự nhiên mà thu ánh mắt, nhẹ giọng hỏi: “Lục Lang tới tìm ta là muốn đi trèo cây sao?”

Minh Xu vội đỏ mặt, giọng nói yếu ớt nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Ừm…”

Minh lão phu nhân xem Minh Xu như báu vật, hận không thể đi đường cũng phải có người ôm không để nó chạm xuống đất, ngày thường ngay cả hòn sỏi cũng không cho đụng vào.

Tuổi nhỏ luôn có chút tâm tư thích chơi đùa, mấy ngày trước Minh Nhiễm từng dẫn nó đi trèo cây một lần, đứa nhỏ này vẫn luôn nhớ trong lòng.

Tây Tử ở bên cười nói: “Thì ra hôm qua Lục thiếu gia tặng hoa là để hôm nay được đi trèo cây sao?”


Trong phủ đều nói Lục thiếu gia này được lão phu nhân chăm sóc chiều chuộng quá mức nên tính tình bướng bỉnh lại ngờ nghệch, nhưng mà nhìn xem, đây rõ ràng là rất tinh ranh mà.

Minh Xu trợn to mắt, trừng mắt nhìn nàng ta, tính tình tiểu thiếu gia nổi lên, quay đầu đi nơi khác hừ mạnh một tiếng, “Ta không nói chuyện với ngươi!”

Nó buồn bực, môi mím chặt, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của đứa trẻ như được phủ một lớp Yên Chi (*).

(*) Yên Chi (胭脂): Tên một loại cây, trong hạt có phấn trắng, nữ tử cổ đại thường lấy phấn này thoa lên da mặt để trang điểm. Về sau dùng để chỉ phấn trang điểm của nữ tử.

Minh Nhiễm xoa đầu đứa nhỏ, chỉ vào cây mai già trong đình viện nói: “Không phải Lục Lang muốn trèo cây sao?”

Minh Xu tức khắc xoay người lại, ngửa đầu nhìn nàng, mặt mày hớn hở, “Phải phải!”

Tây Tử ngạc nhiên, Lục thiếu gia này trở mặt thật nhanh, sợ là ngay cả diễn viên hí kịch cũng không so sánh được.

Gần đây Minh Nhiễm hơi động kinh, thích leo lên cây ngồi, bình thường nàng vô cùng thuần thục, chắc chắn không rớt xuống. Nhưng mà hôm nay lại mang theo Minh Xu, tóm lại là rất đáng lo ngại.

Tây Tử ở phía dưới hận không thể mọc ra sáu con mắt tám cánh tay, chỉ lo sợ bảo bối cục cưng của Minh lão phu nhân không may ngã xuống. Ấy vậy mà hai người bên trên lại vô cùng nhàn nhã tự tại.

Minh Xu hái bông hoa mai cầm trong tay chơi đùa, chơi chán mới ném đi, thấy Minh Nhiễm dựa ở trên cây đọc sách, liền nhỏ giọng kêu: “Tam tỷ tỷ……”

Minh Nhiễm đáp lời, “Làm sao vậy?”

“Lát nữa tỷ phải xuất phủ sao?”

Nó thấy Minh Nhiễm gật đầu lại hỏi: “Nghe Tào ma ma nói là đi Lâu Ngoại Lâu, có rất nhiều người, rất náo nhiệt.”

Minh Nhiễm không hé môi, yên tĩnh đợi nó tiếp tục nói.

Minh Xu lôi kéo tay áo nàng, “Lục Lang có thể cùng đi không?”

Minh Nhiễm lắc đầu, “Nếu Lục Lang muốn xuất phủ thì nên đi tìm tổ mẫu mới đúng.”

Minh Xu uể oải nói: “Tổ mẫu không cho ta chạy ra bên ngoài, Tam tỷ tỷ thay ta nói tốt vài câu với lão nhân gia đi.”

Tiểu hài tử vốn dĩ đã phấn điêu ngọc trác, lại làm một bộ dáng đáng thương, giống như tiểu cẩu bị bỏ rơi.

Tây Tử phía dưới mơ hồ nghe thấy bọn họ trò chuyện lại nói: “Lục thiếu gia, hôm nay là mùng một đấy, lát nữa người nên trở về ngõ Bách Lễ đi, lão phu nhân nhất định sẽ không cho người đến Lâu Ngoại Lâu đâu.”

Minh lão gia và Minh Nhị lão gia đã sống tách ra từ mấy năm trước, lão phu nhân ở với đại lão gia, còn nhà nhị lão gia thì ở ngõ Bách Lễ. Ngày thường Minh Xu đều ở cùng Minh lão phu nhân, chỉ đến mùng một mới trở về ngõ Bách Lễ ở hai ngày.

Vừa đúng lúc hôm nay là mùng một.

Mặt Minh Xu nhăn thành một nhúm, bàn tay nhỏ trong tay áo dùng sức nắm chặt, bướng bỉnh trả lời: “Lục Lang không về.”

Nhìn bộ dáng này của đứa nhỏ, Minh Nhiễm chợt nhớ tới vị Minh gia nhị phu nhân kia.

Minh Nhị phu nhân xuất thân từ dòng dõi thư hương, có tiếng là dịu dàng thục đức, từng nổi danh khắp kinh thành là người tài sắc vẹn toàn, Trình thị thân là trưởng tẩu cũng không bằng một phần mười bà.

Chỉ là từ khi Minh Nhị lão gia qua đời, bà luôn ru rú trong nhà, dần dần, mọi người đều đã quên mất từng có một người như vậy trên đời.

Bà xuất hiện lần nữa trước tầm nhìn của mọi người đã là chuyện của nhiều năm sau khi bà cùng Trình thị tiến cung thăm Minh Từ.

Chỉ là ngay buổi trưa hôm đó sau khi xuất cung, bà đâm đầu chết ở cửa hoàng thành, máu tươi vương đầy trên đất, kinh thành ai cũng ồ lên, nghị luận sôi nổi, mọi người đều suy đoán Minh Nhị phu nhân ở trong cung có phải đã chịu đả kích gì hay không.

Vừa khéo chính là, sau khi bà chết không lâu, hoàng cung Đại Diễn liền treo cờ tang, tiếng trống tang vọng khắp hoàng thành —  Lý thái hậu Thái Hoàng Thái Hậu đương triều hoăng (*).

(*) Hoăng: Chết, thời xưa thường gọi vua, phi tần, các chư hầu hoặc quan lớn khi chết là hoăng.