“Cậu chủ, có người gửi cho cậu bưu phẩm gấp này ạ!”
Quản gia nhà họ Đằng trên tay ôm một bọc quà tương đối lớn và nặng, vừa đi vừa lắc lắc, áp sát vào tai nghe ngóng.

Bên trong chiếc hộp chỉ phát ra âm thanh lộc cộc, lộc cộc nặng nề.

“Chết tiệt, ông già lặn đi đâu mất.

Đang tổ chức tiệc mà đi biệt tăm, bực mình thật!”
Đằng Thiết Quang hậm hực đưa tay đón lấy hộp quà, miệng không ngừng chửi thề.

Hộp quà được bọc khá kỹ lưỡng, hắn phải dùng kéo rọc giấy rạch một đường hộp mới tháo được miệng hộp ra bên ngoài.

Ngay lập tức, một thứ mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi hắn.

Đằng Thiết Quang cảm thấy vô cùng lợm giọng, chau mày nhăn mặt.

Quản gia Lý Thông tò mò đứng bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm vào bên trong.

Đằng Thiết Quang cầm ngược chiếc hộp, dốc xuống đất.


Ngay khi vật kia rơi ra, hắn đã bị dọa một phen chết cứng: một cái đầu người bị cắt nham nhở, bê bết máu tươi lăn lông lốc trên nền đất.

“Á...á...á...!Là, là đầu của ông chủ!”
Chiếc đầu của Đằng Thiết Giáp đã bị cắt rời, không những thế còn bị cắt mất một bên tai.

Cảnh tượng vô cùng khủng khiếp và tàn nhẫn.

Đằng Thiết Quang tức tốc gập cong người, nôn thốc nôn tháo.

Có lẽ, cả cuộc đời còn lại sau này của hắn cũng không thể quên được hình ảnh thảm thương, khủng khiếp này của cha mình!
......!
“Ông Triệu ra tay thật tàn nhẫn!”
Một thuộc hạ của Triệu Tư Mỗ vừa lúi húi lau dọn chỗ máu còn sót lại, vừa lắc đầu chép miệng nói.

“Câm miệng lại A Minh, mày muốn chết rồi à?”
A Minh không nói gì nữa, cùng những người khác khiên phần thân còn sót lại của Đằng Thiết Giáp, đem ném vào trong lò hỏa thiêu.

Dưới sân kho ngập tràn mùi xăng, Triệu Tư Mỗ thản nhiên quẹt một que diêm, đoạn ném xuống nền đất.

Ngay tức khắc, ngọn lửa lớn nóng rực bùng lên mạnh mẽ, chỉ trong chốc lát đã thiêu rụi toàn bộ căn nhà kho cùng dấu vết phạm tội của lão.

Tin tức Đằng Thiết Giáp bị giết một cách dã man nhanh chóng đến tai Tiêu Bách Thần.

Lúc nhận được tin này, anh vẫn còn rất ung dung mà bình thản, chỉ duy nhất mình Bạch Khởi La là không vui vẻ cho lắm.

Anh nhìn cô, nở nụ cười hàm ý:
“Bị kẻ khác cuỗm mất tay trên, cô khó chịu lắm à?”
Bạch Khởi La bĩu môi đáp:
“Chỉ có chút nuối tiếc vì chính tay tôi chưa trả thù được ông ta thì ông ta đã chết!”
Tiêu Bách Thần thừa hiểu, kẻ có thể giải quyết Đằng Thiết Giáp sạch sẽ tới mức cảnh sát không thể tìm thấy bất kỳ chứng cớ nào chỉ có thể là Triệu Tư Mỗ.

Cũng giống như khi lão ta giết chết cha mẹ anh, đổi trắng thay đen, hoàn toàn bất lực.

Bạch Khởi La trầm ngâm một lúc, sau đó mới lên tiếng:
“Chuyện nhà họ Phương, anh mau kết thúc đi!”
Tiêu Bách Thần khẽ gật đầu, đoạn đứng dậy mặc áo khoác, cùng Bạch Khởi La lái xe đến dinh thự nhà Phương Tiến.

Mạc Thiên Sơ thấy anh đã tới bèn thân thiện bước lên bắt tay chào hỏi trước.

Có điều, ánh mắt của Mạc Thiên Sơ mỗi lúc một thêm phức tạp, suy nghĩ càng thêm thâm sâu.


“Phương tiểu thư thế nào rồi?”
Anh ngồi xuống ghế, không quên hỏi thăm.

Phương Tiến gật đầu đáp:
“Từ sau hôm đó, con bé đã đỡ nhiều rồi, ban đêm không còn la hét, đổ mồ hôi như trước nữa!”
Nghe vậy, Tiêu Bách Thần nhẹ nhàng gật đầu.

Đoạn anh quay sang phía Mạc Thiên Sơ, cẩn thận dặn dò:
“Tôi có thể nhờ anh chút không? Phương tiểu thư vì kiệt sức quá nhiều nên cần chút đồ tẩm bổ.

Anh thường xuyên nấu ăn cho cô ấy, chắc cũng biết rõ khẩu vị rồi phải không?”
Mạc Thiên Sơ nghe hiểu, lập tức đứng dậy, bước vào trong bếp nấu ăn cho Phương Mạn Châu.

Chờ anh ta đi khuất, từ dưới bếp bắt đầu tỏa ra một mùi thơm dịu mát, Tiêu Bách Thần mới mãn nguyện, quay sang nhìn Bạch Khởi La đầy ẩn ý.

Phương Mạn Châu đã tỉnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra phía cửa.

Trông cô không còn chút sức sống nào cả, hai mắt trũng sâu, thâm cuồng.

Mạc Thiên Sơ bê lên một bát cháo hầm gà, được sắc bằng mười loại thuốc bắc tốt nhất, hương thơm bay nghi ngút khắp phòng.

“Em ăn chút gì đi cho mau khỏe!”
Anh ta cẩn thận múc từng muỗng cháo lên, kề sát bên môi người yêu.

Tuy nhiên Phương Mạn Châu hoàn toàn bỏ ngoài tai, quay đầu sang một hướng khác né tránh.

Trong phòng lúc này chỉ có mình Phương Mạn Châu và Mạc Thiên Sơ.

Trước thái độ lạnh nhạt của bạn gái, gương mặt dịu hiền vốn có của Mạc Thiên Sơ nhanh chóng bị lột bỏ.

Anh ta bày ra khuôn mặt hậm hực tức tối, dí sát muỗng chào lên miệng Phương Mạn Châu, gầm gừ đe dọa:
“Tôi bảo cô ăn đi, ăn đi, mau lên.

Cô dám không nghe lời tôi à?”
“Mạc Thiên Sơ, anh có thể kết kịch được rồi đấy!”
Cánh cửa phòng bất ngờ được mở ra, Tiêu Bách Thần, Bạch Khởi La cùng Phương Tiến trừng mắt nhìn Mạc Thiên Sơ chằm chằm.

Anh ta nhất thời bị dọa sợ, bát cháo lập tức rơi xuống đất, bắn tung tóe lên cả ga giường.

“Anh đang nói nhảm cái gì vậy?”

Mạc Thiên Sơ cười gượng đáp.

Tiêu Bách Thần không để Mạc Thiên Sơ kịp chối, nghiêng mặt cười lớn:
“Anh lén lút bỏ thuốc dại cho chó vào thức ăn của Phương Mạn Châu, hòng làm hỏng hệ thần kinh của cô ấy một cách từ từ.

Mạc Thiên Sơ, anh quả thực rất giỏi!”
Phương Tiến không nhịn được cơn tức giận trong người bèn giơ tay chỉ thẳng vào Mạc Thiên Sơ, quát lớn mắng:
“Thiên Sơ, uổng công tao coi mày là con rể tương lai, vậy mà mày gan to bằng trời, xảo trá quỷ quyệt, dám hãm hại con gái tao.

Mày thật khốn nạn!”
Mực Thiên Sơ vẫn bày ra bộ mặt ngây thơ, ánh mắt hoang mang khó hiểu, nhìn Phương Tiến đầy oan ức:
“Chú Phương, cháu luôn coi chú và Mạn Châu là người thân ruột thịt.

Làm sao cháu có thể nhẫn tâm hại chết cô ấy được chứ? Chú đừng dại dột nghe đám người xa lạ này mà đổ oan cho cháu!”
Nghe anh ta thanh minh, Tiêu Bách Thần chỉ cười lạnh.

Anh cầm túi thuốc dại cho chó, ném mạnh về phía Phương Tiến, gương mặt vô cùng bình thản:
“Anh nghĩ việc anh lén lút làm mà không có ai phát hiện ra ư? Nực cười!”
Ngừng một lát, Tiêu Bách Thần nói tiếp:
“Khoảng chừng năm tháng nay, bữa nào anh cũng cho thuốc dại vào trong đồ ăn, thức uống của Phương Mạn Châu.

Loại thuốc này được sản xuất ngầm, đã bị cấm tiêu thụ tại nước ta, không chỉ bởi tác hại gây nên cho động vật mà nếu bị con người lạm dụng còn gây ức chế cơ quan thần kinh.

Hậu quả làm cho đầu óc con người không còn minh mẫn, sản sinh ra ảo giác.

Dùng càng lâu, tính mạng càng bị đe dọa!”
Mạc Thiên Sơ nghe anh nói mà cả người lặng đi.

Rõ ràng thuốc dại cho chó đã được anh ta giấu kĩ trong nhà, vậy mà tại sao Tiêu Bách Thần vẫn tìm ra được.

Mạc Thiên Sơ cười khẩy, ung dung ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo nhau, chậm rãi nói từng chữ:
“Haaa...!Nhà họ Phương phải nhận hậu quả này bởi vì lũ khốn đó đáng chết gấp trăm ngàn lần!”.