Quản gia Ước Định sao? Trong đầu Tư Kiệt chợt nhớ lại khoảng thời gian mười năm trước, khi ấy anh vẫn còn được sống đàng hoàng dưới danh phận là đại thiếu gia nhà họ Tư giàu có và quyền lực.

Ước Định khi đó mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, là một quản gia lâu năm của nhà họ Tư. Tư Kiệt còn nhớ, hồi bé anh rất thích chơi trò chơi cùng Ước Định, còn thích chí nhảy lên lưng ông, bắt ông làm con ngựa cho mình cưỡi.

Vào cái đêm cha mẹ bị nhà họ Triệu sát hại, Tư Kiệt đã khóc lóc, bắt ông phải đi mua kẹo bông gòn cho mình bằng được. Vì đã là đêm tối, quán bán kẹo bông cũng không còn ở đây nữa, quả thực rất khó tìm. Nhưng Tư Kiệt khi đó đang trong độ tuổi nổi loạn, nằm lăn xuống đất mà ăn vạ.

“Không, chú phải đi mua cho cháu. Chú không mua kẹo cho cháu, cháu nằm dưới đất ngủ cho chú xem!” Ước Định quản gia vì rất cưng chiều cậu chủ nhỏ này bèn khoác áo mưa, đích thân đi tìm mua cho anh ăn.


Đến khi ông trở về, Tư gia đã trở thành một mồ chôn mả, máu tanh tràn lan khắp nơi, ông bà chủ đã chết, còn cậu chủ thì đã biến mất, không một dấu vết.

Đoạn ký ức đau thương này nhanh chóng quay trở lại bên cạnh Tư Kiệt, anh nín thở mà nắm chặt đôi tay lại, cong miệng cười đầy nham hiểm.

“Ồ, thì ra là Ước Định quản gia, đã lâu không gặp. Sao chú lại biết số điện thoại của cháu?” Tư Kiệt cất giọng hỏi. Ngoại trừ cha nuôi và một vài người người Triệu gia, chẳng còn ai có thể biết đến số điện thoại của anh như thế nào nữa. Mà Ước Định quản gia tìm ra, khả năng tìm kiếm cũng không phải dạng vừa đâu.

Đầu dây bên kia, Ước Định khẽ thở dài, giọng nói có chút thê lương: “Cậu chủ à, tôi đã tìm cậu mười năm nay. Hãy khoan nói về vấn đề vì sao tôi lại tìm được cậu đi, chúng ta còn có việc quan trọng hơn rất nhiều!” “Việc quan trọng ư?” Tư Kiệt ngạc nhiên hỏi lại.

Việc quan trọng mà Ước Định muốn nói tới ở đây chắc có thể sẽ liên quan tới cha mẹ anh. Quả đúng như Tư Kiệt suy đoán, Ước Định quản gia chậm rãi nhắc từng chữ, cố ý để cho anh nghe rõ: “Cậu chủ à, ông bà chủ trước khi qua đời đã lập sẵn di chúc. Ngoài khối tài sản mà chúng ta có thể nhìn thấy bằng mắt thì ông bà chủ còn lập một tài khoản đen song song với nhau. Mà tài khoản này ủy quyền thuộc quyền sở hữu của cậu chủ” “Cái gì?” Tư Kiệt trợn tròn mắt la lớn, suýt chút nữa thì bị người nhà họ Triệu nghe thấy.

“Khoan, chờ chút chú Ước Định, đợi cháu ra ngoài rồi hãy nói rõ” Tư Kiệt vội vàng đứng dậy, rảo bước nhanh ra ngoài vườn sau. Anh đưa mắt nhìn ngó một lượt, sau khi chắc chắn đã không còn ai theo dõi mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cuộc hội thoại với quản gia Ước Định.

“Khi nãy chú có nói cha mẹ đã lập một tài khoản đen song song cho cháu có phải không?” “Đúng vậy, thưa cậu chủ!” Ước Định quản gia nhẹ nhàng nói. Ngừng một lát, ông khẽ mỉm cười mà tiếp lời: “Tôi đã gửi ảnh chụp số dư tài khoản cho cậu, xin cậu hãy kiểm tra trong tin nhắn. Ngày mùng mười tới đây, tôi gặp cậu chủ để nói rõ hơn, được không?” Tư Kiệt lặng người suy nghĩ giây lát. Nếu anh lấy lý do đi ra ngoài có việc, chắc chắn Triệu Hinh sẽ nhất định không cho anh đi.


Vậy thì, đành lấy cớ là đi mua đồ về nấu ăn vậy.

Cúp máy, anh bấm vào mục tin nhắn để xem bức ảnh chụp số dư tài khoản mà quản gia Ước Định gửi.

Trong đầu Tư Kiệt lập tức nổ một tiếng rầm inh tai nhức óc.

Con mẹ nó chứt! Tư Kiệt mừng rỡ mà buột miệng chửi thầ.

Số dư tài khoản của anh hiện tại đã lên tới mười tám số không tròn trĩnh. Thật khủng khiếp! Cha mẹ quả thực hết sức cẩn thận. Vì để tiết kiệm và dành dụm cho anh, họ đã mở thêm một tài khoản nữa, số tiền lợi nhuận họ thu được trong các hợp đồng làm ăn sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản đứng tên anh tám phần, còn cha mẹ chỉ giữ lại hai phần.

Thêm nữa, ngay từ lúc mẹ mới sinh anh, ông Tư vừa lên phường làm giấy khai sinh, vừa bỏ ra một số tiền rất lớn thuê đại luật sư nổi tiếng nhất thành phố Tứ Xuyên để lập di chúc. Trong di chúc đã xác nhận, toàn bộ tài sản của ông bà bao gồm cả hiện vật và ngoại lệ đều đứng tên Tư Kiệt thừa kế.

Trong một ngày, Tư Kiệt ngẫu nhiên đã trở thành một phú nhị đại giàu sang bậc nhất. Số tiền mà anh đang sở hữu dư sức mua được vài thành phố Los Angeles giàu có bậc nhất nước Mỹ.

Đôi tay Tư Kiệt nắm chặt lấy chiếc điện thoại cũ nát, ôm bụng cười như điên.


Cha mẹ ơi! Cuối cùng con Knong còn phải sống khổ sở như trước nữa. Bao năm qua làm con nuôi của trùm đại ca tiếng tăm lẫy lừng, cận vệ đi theo bảo vệ không kém, nhưng anh vẫn luôn canh cánh tâm tư trong lòng, không muốn dựa dẫm vào thế lực của cha nuôi.

Nếu Triệu gia mà biết thằng con rể nghèo khổ mà chúng đang coi thường kia thực chất là một siêu đại gia ngầm khét tiếng, chắc hẳn sẽ ngã lăn ra đất mà chết vì sốc mất.

Tư Kiệt cười hả hê, cười tới nỗi chảy cả nước mắt. Niềm vui cũng có, đau khổ cũng có. Cha mẹ anh, những người anh yêu thương nhất trên đời đã không còn nữa.

Tiền bạc đối với anh giờ như sóng biển, người thân không còn, mùi vị trên cuộc sống này đầu trở nên vô nghĩa!

------------------