“Ông Phương, tiểu thư Mạn Châu đang nói gì vậy?”
Triệu Tư Mỗ trừng mắt lên hỏi.

Mặc dù Phương Tiến vô cùng coi trọng mối làm ăn này, nhưng ông ta cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái bảo bối.

Do vậy, bàn tay cầm bút của Phương Tiến khẽ trùng xuống, sau đó ông ta tắt bút, ném trở lại lên bàn.

Triệu Tư Mỗ cảm thấy có gì đó không đúng, nhếch miệng thắc mắc:
“Ý ông là sao đây, ông Phương?”
Phương Tiến không nói gì, thở dài đứng dậy, bước ra phía cửa sổ trầm ngâm.

Mãi lúc sau ông ta mới đáp:
“Xin lỗi ông Triệu! Dự án lần này của chúng ta tạm thời chưa ký được!”
Triệu Tư Mỗ nghe như sét nổ bên tai, há hốc miệng không biết trả lời sao.

Vì dự án lần này, lão ta đã rót vào quảng bá một số tiền khổng lồ, lại còn chạy ngược chạy xuôi khắp các thành phố khác để tìm kiếm nguồn nhiên liệu đắt đỏ nhất.

Thế mà đùng một cái, Phương Tiến lại chối bay chối biến, không chịu hợp tác nữa.

Triệu Tư Mỗ tức đến tím mặt, đưa tay đập mạnh lên bàn mà mắng:

“Lão già Phương, ông chơi tôi à?”
Tuy nhiên, Phương Tiến vẫn vô cùng thản nhiên, ung dung đáp:
“Mạn Châu nói không muốn hợp tác với bên ông nữa! Mặc dù Triệu Thị rất có danh tiếng, nhưng xin thứ lỗi, con gái tôi quan trọng hơn nhiều!”
“Mẹ kiếp! Một bản hợp đồng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng trong vòng một tháng, mà giờ ông thích nói hủy mà hủy là được à?”
Con tức giận đỉnh điểm khiến Triệu Tư Mỗ không làm chủ được bản thân mình nữa.

Lão ta đứng phắt dậy, lao tới bên cạnh cửa sổ, đưa tay nắm chặt cổ áo Phương Tiến mà đè chặt ông ta lên cửa sổ.

Vừa lúc đó, Mạn Châu cũng đã trở về.

Trông thấy cảnh tượng trước mặt, cô ta trợn trừng mắt, chỉ tay thẳng mặt Triệu Tư Mỗ mà mắng:
“Muốn biết lý do à, ông về mà hỏi đứa con gái yêu quý của ông đi.

Con nhãi Triệu Hinh đã làm gì với tôi và nhà họ Phương, cô ta tự phải biết!”
Nghe đến cái tên Triệu Hinh, Triệu Tư Mỗ từ từ thả lỏng tay xuống.

Lão ta không tin đứa con gái lớn của mình lại ngu ngốc đến mức tự tay bóp nát bản hợp đồng của cha.

.......!
Triệu Đình Khiêm ngay khi hay tin tập đoàn Phương Mộc hủy bỏ hợp đồng đầu tư, trong lòng vô cùng tức giận.

“Lại là con nhóc vô dụng Triệu Hinh!”
“Bạch Khởi La, đến đây tôi có việc cần nhờ!”
Bạch Khởi La đang lúi húi photo tài liệu, nghe tiếng Triệu Đình Khiêm gọi liền rảo bước nhanh tới.

Triệu Đình Khiêm trầm giọng dặn dò:
“Cô đi điều tra cho tôi về tập đoàn Long Thế.

Trước hết là thân phận thật sự của Cố Trường Lục.

Trong vòng ba ngày phải có đáp án nộp về đây!”
Bạch Khởi La ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn đã bắt đầu để ý đến Long Thế bởi Triệu Đình Khiêm cho rằng, Long Thế hiện tại đang là đối thủ đáng gờm.

Nếu không nhanh chóng giải quyết, chắc chắn Triệu Thị sẽ rơi vào thế bí.

Bạch Khởi La cầm đống giấy tờ mà Triệu Đình Khiêm đưa cho mình, ném về phía Tiêu Bách Thần, lạnh nhạt đáp:
“Anh xem đi.

Triệu Đình Khiêm đã bắt đầu ra tay rồi đấy!”

Anh cầm tập giấy tờ lên, hai mắt lộ ý cười:
“Cô chỉ cần tìm cách tiếp cận hắn, lấy được lòng tin của hắn là được.

Mọi vấn đề khác tôi thừa sức giải quyết!”
Bạch Khởi La cười nhạt, toan xoay lưng bước lên trên lầu.

Chợt cô nhớ ra một chuyện quên chưa nói với Tiêu Bách Thần, bèn nói vọng xuống bên dưới:
“Phương Mộc đã hủy hợp đồng với Triệu Thị rồi.

Nhiệm vụ của tôi đã xong, giờ tới lượt anh ra tay!”
Việc hớt tay trên của Triệu Tư Mỗ như thế này, âu cũng là dự liệu trước của anh.

Tuy nhiên, để lấy được lòng tin của Phương Tiến, anh còn phải thực hiện một bản kế hoạch khác.

.......!
“Mạn Châu, ở dưới bờ hồ kia có nhiều cá cảnh lắm.

Chẳng phải cậu vẫn thích cá hay sao?”
Bạn thân của Phương Mạn Châu là Khả Linh, nở nụ cười tươi roi rói, không quên chỉ tay xuống dưới hồ mà nói.

Phương Mạn Châu nghe thấy có cá mà hai mắt sáng bừng.

Cô ta rất thích cá, nhất là các loài cá cảnh hoang dã.

Nhìn từng đàn cá bơi qua bơi lại, Phương Mạn Châu không khỏi bị kích thích tột độ.

Tuy nhiên cô ta lại sợ nước, chần chừ mãi không dám bước xuống bờ hồ mà ngắm.

Khả Linh cười cười, nhanh nhẹn nhảy xuống bờ trước, đưa tay vuốt vuốt vào dòng nước mát lạnh, thích chí quay lại nhìn Phương Mạn Châu.

“Mạn Châu, cá hoang đẹp quá!”
Phương Mạn Châu lấy hết can đảm, nhảy xuống bên cạnh Khả Linh cùng ngắm cá.

Bỗng dưng, cô ta nảy ra một ý, nhân lúc Khả Linh đang mải mê nghịch nước bèn lén lút giơ tay, đẩy mạnh Khả Linh xuống hồ.

Vì cả hai mới chỉ đang học năm nhất trung học, Khả Linh lại không biết bơi, nên không ngừng đập nước kêu cứu.

Nhìn bạn vùng vẫy dưới nước, Phương Mạn Châu lại vui vẻ phá lên cười ngặt nghẽo.

Lúc đó, cô ta nghĩ rằng làm như thế rất là vui.


Chỉ đến khi Khả Linh đuối sức, chìm dần xuống mặt hồ, Phương Mạn Châu mới hoảng hồn, vội vàng hò hét kêu cứu.

Thế nhưng Khả Linh đã hoàn toàn biến mất trong mặt hồ sâu thăm thẳm.

Đến lúc tìm được, Khả Linh đã trở thành một cái xác thối rữa, trương phình.

“Mạn Châu...!”
Nghe thấy tiếng gọi của Khả Linh, Phương Mạn Châu hoảng hốt, chậm rãi quay đầu lại nhìn.

Bóng hình Khả Linh mờ mờ, cả người ướt sũng, nước không ngừng nhỏ tong tong xuống nền đất lạnh lẽo, khắp người trương phình, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Cơ thể Phương Mạn Châu run rẩy liên tục, nói không nên lời, trừng mắt nhìn về bóng người trước mặt.

“Trả mạng cho tao! Mạn Châu, trả mạng cho tao!”
Cổ họng Khả Linh không ngừng gầm gừ, sau đó thét lên một tiếng khủng khiếp, cả người ướt nhẹp lao nhanh về phía Phương Mạn Châu mà bóp cổ...!
Phương Mạn Châu chỉ kịp rú lên một tiếng, may mắn chưa lúc choàng tỉnh dậy.

Cả người ướt sũng mồ hôi lạnh.

Kể từ khi Phương Mạn Châu trở về nhà, cảm thấy trong người sức khỏe không thông, liên tục nằm mơ thấy ác mộng.

Hầu như đêm nào cũng vậy, hình ảnh ghê tởm của Khả Linh không ngừng hiện về quấy nhiễu cô ta, oan ức mà đòi mạng.

Phương Tiến vì thương con nên quyết định tìm người chữa trị.

Hỏi qua hỏi lại mới biết, không ai tài giỏi hơn Tiêu Bách Thần trong vấn đề này.

Bởi vậy ông ta cho người tức tốc tới thủ phủ nhà họ Tiêu, đích thân mời Tiêu Bách Thần đến nhà họ Phương một chuyến.

Tiêu Bách Thần vừa chỉnh lại quần áo, vừa nhìn Bạch Khởi La cười nhạt:
“Đi thôi.

Thời cơ của chúng ta tới rồi đấy!”.