“Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!”
Tiêu Bách Thần vừa lái xe trở về vừa nói.

.

Truyện Mỹ Thực
Nếu Lưu Thúy Tuấn chấp nhận trao trả lại quyền sở hữu Lục Địa Trung cho Hamansito thì Lưu Bách Thủy đâu đến nỗi thiệt mạng một cách thảm hại như thế.

Trở về biệt thự, anh trông thấy bóng dáng Tiêu Hoàng Long đang đi đi lại lại trong phòng khách.

Thấy anh cùng Bạch Khởi La trở về, ông vội vàng chạy ra bên ngoài.

“Cha không sao chứ?”
Tiêu Bách Thần lo lắng lên tiếng hỏi.

Ông chạy tới bên cạnh anh, cẩn thận quan sát anh từ trên xuống dưới.

Ngoài trang phục cáu bẩn cùng một vài vết trầy xước ngoài da, nặng nhất là phần đầu bị rách một miếng, Tiêu Bách Thần hoàn toàn không hề hấn gì nữa.

Tiêu Hoàng Long gật đầu, trầm giọng đáp:

“Chiếc xe bị nổ đã xử lý kĩ chưa?”
Bạch Khởi La thở dài nói:
“A Hào cùng một vài người đã dọn dẹp xong đống đổ nát.

Chú Tiêu, làm sao chú phát hiện ra bọn người họ Lưu giả mạo lừa?”
Ba người cùng ngồi lên ghế sofa uống trà nóng, bàn lại những gì đã xảy ra vào tối nay.

Tiêu Hoàng Long tự châm cho mình một điếu thuốc, lạnh nhạt kể:
“Bọn chúng bảo cha chờ con trong hai mươi phút.

Nhưng quá hai mươi phút còn chưa thấy con tới, cha đã sinh nghi rồi.

Lúc mở cửa phòng, bọn chúng nghĩ cha đã phát hiện ra liền xong tới phục kích.

Vừa lúc A Hào dẫn theo đồng bọn tới ứng phó kịp thời.

Kết quả như thế nào thì con biết rồi đó!”
Bạch Khởi La vẫn còn nhiều khúc mắc bèn đặt tách trà xuống bàn, chậm rãi hỏi lại:
“Chú Tiêu, tình huống hỗn loạn như thế mà ba cha con nhà họ Lưu không hề hay biết ư?”
Chưa để Tiêu Hoàng Long trả lời, Tiêu Bách Thần đã lên tiếng giải thích trước:
“Ba cha con nhà họ Lưu tới sau.

A Hào đã thay toàn bộ thuộc hạ phục kích bằng người của ta, đồng thời đe dọa kẻ cầm đầu, ép chúng phải làm theo những gì bên mình căn dặn.

Vì vậy bên ta mới thuận lợi mà đối phó!”
Nghe đến đây, Bạch Khởi La không khỏi gật đầu thán phục.

Quả thật, đối với người họ Tiêu và ngay chính thuộc hạ của anh, tất cả đều chung một điểm giống nhau, đó là vô cùng thông minh và xử lý sự việc một cách nhanh nhạy.

Tiêu Bách Thần trở về phòng, nằm dài lên giường.

Ánh mắt anh nhìn không rời lên tấm ảnh cũ kỹ mà Hamansito đưa cho lúc trước.

Một cảm giác kỳ lạ phản chiếu trong người.

Nếu đúng như những gì Hamansito nói, chắc chắn Tiêu Hoàng Long và Triệu Tư Mỗ có mối quan hệ đặc biệt với nhau.

Những năm vừa qua, sự quan tâm ân cần kia, phải chăng đều là giả tạo?
Anh chỉ có thể chợp mắt được một vài tiếng, sau đó liền tỉnh dậy bước xuống lầu vệ sinh cá nhân.

Đúng tám giờ sáng, Tiêu Bách Thần tự động lái chiếc xe khác đến dinh thự nhà Hamansito.


Thấy anh, ông ta nở nụ cười tươi rói, nhiệt tình mời anh vào phòng.

Bá Tổng Phong cũng ngồi ở bên cạnh Hamansito, ba người ngồi đối diện nhau, mỗi người chạy dài theo những suy nghĩ khác.

“Chuyện nhà họ Lưu ông đã giải quyết ổn thỏa hay chưa?”
Tiêu Bách Thần cất giọng hỏi.

Hamansito nháy nháy mắt, ra lệnh cho Bá Tổng Phong cầm tới một tập giấy tờ đã được bao bọc kỹ.

Ông ta đẩy về phía anh, cười cười đáp:
“Đây là toàn bộ những giấy tờ sở hữu mà Lưu Thúy Tuấn chuyển giao cho tôi.

Lần này, công lớn từ anh.

Nếu không có anh tính kế, chắc chắn lão già họ Lưu sẽ không ngoan ngoãn mà giao ra đây!”
Tiêu Bách Thần đẩy lại về phía ông ta, anh không có hứng thú xem xét.

“Ông mau đem chứng cớ ra đây.

Tôi không có nhiều thời gian ngồi tâm sự với ông!”
Hamansito khẽ nhướn mày, sau đó lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc thẻ nhớ cũ kỹ, đưa cho anh.

“Anh có thể tự mở ra xem.

Trong này là một số hình ảnh quay được về cuộc trao đổi giữa Tiêu Hoàng Long và Triệu Tư Mỗ, còn có cả lời đối thoại của họ về cha mẹ anh.

Hy vọng với những bằng chứng rõ ràng như thế này, anh có thể đưa ra quyết định sáng suốt!”
Mọi việc tại Ma Cao đã giải quyết xong, Tiêu Bách Thần cùng Bạch Khởi La dọn đồ, lên trực thăng riêng, tức tốc trở về.

Mặc dù Tiêu Hoàng Long muốn giữ anh lại một thời gian nữa nhưng ý Tiêu Bách Thần đã quyết, có trời mới cản được.

Gia Huy đã chờ sẵn Tiêu Bách Thần ở phòng khách.

Tập đoàn Long Thế thời gian này đang không ngừng tìm kiếm nguồn vàng lớn từ khắp nơi trên thế giới để khai thác.

Song song với tìm kiếm quặng vàng, Tiêu Bách Thần còn yêu cầu chuẩn bị tiến hành kế hoạch sáng tạo và cho ra đời các sản phầm tiên tiến bậc nhất.

Vì vậy công việc vô cùng bận rộn.


“Anh, nhà họ Triệu chuẩn bị kết thông gia với nhà họ Đằng, anh tính thế nào?”
Tiêu Bách Thần trầm ngâm một lúc, đoạn cười lạnh đáp:
“Đằng Thiết Giáp muốn dựa vào thế lực nhà họ Triệu để có thêm một nguồn vốn lớn, ngược lại nhà họ Triệu lại muốn dựa vào Đằng Thiết Quang để củng cố thêm vai vế và địa vị trong nước.

Thế nhưng đâu có dễ dàng thế!”
Vừa nói, Tiêu Bách Thằn vừa nhấc điện thoại lên, gọi cho Bạch Khởi La.

Tiếng điện thoại tút dài một hồi, giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Khởi La mới vang lên một cách mệt mỏi:
“Tôi vừa chợp mắt được đúng năm phút!”
“Có việc cho cô rồi đây.

Khởi La, đã đến lúc cần cô ra tay giải quyết nhà họ Đằng!”
......!
Triệu Đình Khiêm đi đi lại lại trong phòng.

Sức khỏe của hắn cũng đã hồi phục tương đối tốt.

“Lão già Triệu Tư Mỗ đã đi lâu chưa?”
Triệu Tư Mỗ có việc phải ra ngoài, vừa cùng quản gia khởi động xe đi thẳng.

Mã Phượng, thuộc hạ riêng của hắn, cũng có thể coi Mã Phượng là anh em kết nghĩa với Triệu Đình Khiêm khi chưa đổi họ.

“Bây giờ chắc lão ta cũng đến đường cao tốc rồi anh!”
Triệu Đình Khiêm gật đầu thỏa mãn:
“Được, tốt.

Mã Phượng, đem hồ sơ ứng tuyển thư ký tới đây!”
Triệu Đình Khiêm vừa lật giở đống hồ sơ ứng tuyển, vừa cẩn thận đánh giá.

Đoạn hắn cầm một bản hồ sơ lên, sau đó nhếch miệng nói:
“Bạch Khởi La, cái tên rất hay.

Chọn cô ta cho vị trí thư ký đi!”.