Thấy Tiêu Bách Thần mở cửa bước ra ngoài, Tiêu Hoàng Long vội đứng dậy, rảo bước về phía anh, hỏi dồn:
“Hamansito nói với con chuyện gì?”
Anh lắc đầu, gương mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, chỉ đáp ngắn gọn:
“Ông ta muốn con đến Tứ Cảng, giúp đòi lại quyền sở hữu Lục Địa Trung!”
“Lục Địa Trung vốn là tòa nhà thị chính thuộc quyền sở hữu của gia tộc họ Lưu.

Ông ta cư nhiên lại đòi con phải ra tay giúp mình à? Vớ vẩn! Lấy đâu ra cái quyền đó!”
Giọng nói của Tiêu Hoàng Long càng lúc càng thêm bực bội, hậm hực mà đáp lại.
Tiêu Bách Thần kéo ông rời đi, không quên khẳng định chắc chắn:
“Con đã nhận vụ này.

Cha à, mọi việc hãy để con giải quyết!”
Cả buổi tối, Tiêu Bách Thần như người mất hồn, tự nhốt mình trong phòng mà xem đi xem lại tấm ảnh chụp Tiêu Hoàng Long cùng Triệu Tư Mỗ.
Tiêu Hoàng Long đã từng nói, ông chưa bao giờ gặp hay có mối quan hệ qua lại với nhà họ Triệu.
Vậy thì bức ảnh sắc nét, rõ ràng như thế này là từ đâu ra?!
Tiêu Bách Thần châm một điếu thuốc, nhả ra từng đợt khói.
Trong người khó chịu vô cùng, quyết định xuống lầu lấy xe, phóng vụt ra ngoại ô thành phố.

Hiện tại đã là một giờ khuya, dân cư đã chìm vào giấc ngủ.

Tuy nhiên đám thanh niên vẫn còn tụ tập, đứng dạt hai bên đường cao tốc, chuẩn bị tiến hành đua xe.
Kẻ đứng đầu là một thanh niên thấp bé, mái tóc nhuộm đỏ kệch, hai tay chắp vào hông, lưng dựa lên con xe đua cao cấp, đưa ánh mắt vô hồn mà quét dọc phía trước.
“Cửu Long, mới có chín tay đua đăng ký tham gia thi đấu.

Chúng ta còn thiếu một slot nữa!”
Cửu Long tóc đỏ rút mạnh một hộp cao su, bỏ vào miệng nhai, đoạn hậm hực đáp:
“Thằng Luân vẫn không đến à? Cái thằng chết dẫm này, rõ ràng đã hẹn đúng giờ có mặt.

Vậy mà giờ nó dám đánh bài chuồn!”.

Truyện Bách Hợp
Tiêu Bách Thần gạt chân chống.

Vừa hay anh cũng lái moto, máu nóng trong người xông lên, tự nhiên muốn tham gia thử trò chơi mạo hiểm này.
“Tôi đăng ký slot!”
Tiêu Bách Thần cười cười bước đến bên cạnh Cửu Long.
Anh ta nghe có người đăng ký, như vậy đã đủ mười người tham gia thi đấu, không lo thiếu thốn về tay đua nữa.
Trông người thanh niên vừa tới gương mặt anh tuấn, dáng dấp phong lưu búng ra sữa, Cửu Long có phần hơi do dự.
“Anh có thi nổi không đấy.

Ở đây toàn các tay đua kỳ cựu, hơn nữa chỗ này chúng tôi có luật riêng.

Anh theo được thì theo!”
“Nói đi, quy định gì?”
Cửu Long gật gật đầu mãn nguyện.

Sau đó anh ta vỗ vai Tiêu Bách Thần, cười đáp:
“Mỗi tay đua tham gia thi đấu, phải ứng vào đây năm mươi vạn tệ.

Nếu anh là người giành chiến thắng, anh sẽ được hưởng toàn bộ số tiền mà chín tay đua còn lại đã nộp lên đây.

Còn nếu anh là người về sau cùng...!”

Nói tới đây, Cửu Long chợt trầm hẳn lại, cố làm ra vẻ thần thần bí bí:
“Anh sẽ phải trả giá bằng một ngón tay.

Anh có làm được không?”
Tưởng gì!
Đối với Tiêu Bách Thần, đây chỉ là chuyện nhỏ.
Tiêu Bách Thần gật đầu, đoạn lôi từ trong túi ra một chiếc thẻ đen, ném vào tay Cửu Long mà nói:
“Số dư trong thẻ đã lên tới hai mươi con số “không”.

Chưa tin cậu có thể quét thử!”
“Con mẹ nó, thẻ đen hoàng kim, cả thế giới chỉ có đúng mười chiếc.

Ghê thật!”
Cửu Long hết nhìn thẻ đen, lại nhìn sang Tiêu Bách Thần, thâm tâm không khỏi ngưỡng mộ.
“Này anh, người đứng giữa mặc áo đỏ kia là Ngạn Xuyên, người đứng đầu cuộc đua trong ba năm gần đây, chưa có một ai là đối thủ của cậu ta.”
Ngạn Xuyên từ đầu tới cuối vẫn không mở lời nói chuyện với Tiêu Bách Thần, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, tướng mạo vô cùng lạnh lùng, cao ngạo.
“Ồ, không sao, tôi đến đây cũng chỉ tham gia cho vui thôi.

Không cần để bụng!”
Cửu Long gật gật đầu, đoạn đưa tay xem đồng hồ, thoải mái nói to:
“Các tay đua chuẩn bị vào trận.

Lần này, nhiệm vụ của các anh đó là phải đi hết hai lượt đi- về trên đường cao tốc này.

Ai trở về trước là kẻ chiến thắng, hưởng toàn bộ năm trăm vạn tệ và một người đẹp, thoải mái được lựa chọn.”
Cửu Long vừa dứt lời, đám người có mặt tại đây đã thi nhau hò hét, nhiệt tình ủng hộ.
Một vài người bê chiếc hòm sắt lớn ra, không quên dặn dò:
“Chúng ta cùng bỏ phiếu đặt cược cho tay đua có triển vọng chiến thắng nhất.

Nếu lựa chọn của anh là đúng, đội Trường Thạch Tự của chúng ta sẽ trích hai phần trăm quỹ để trao thưởng.

Nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ!”
Tiếng vang như sấm.
Tiêu Bách Thần kéo mũ đua, bàn tay trong tư thế vặn ga, sẵn sàng bước vào vạch xuất phát.

Ba, hai, một, bắt đầu...!
Cùng với tiếng hô của Cửu Long, mười tay đua bắt đầu cuộc tranh giành ngôi vị tay đua bất chiến bất bại, tiếng động cơ vang lên ầm ầm, khói trắng bay mù mịt.
Số người đến bỏ phiếu càng lúc càng đông.

Đương nhiên kẻ chiếm được số lượng phiếu cao nhất chính là Ngạn Xuyên.
Số phiếu của Tiêu Bách Thần vẫn chỉ là con số không.
Cuộc đua diễn ra được mười lăm phút mới có một cô gái xinh đẹp bước tới, tự tay bỏ phiếu cho một mình anh.

Trên môi cô nở nụ cười thâm trầm mà sâu xa thấy rõ.
Gió đêm tạt mạnh vào đoàn người đua xe trên đường cao tốc.
Hiện tại người dẫn đầu là Ngạn Xuyên, còn Tiêu Bách Thần đang dẫn ở vị trí số năm.
Người nọ lướt qua người kia vù vù, tốc độ gần như đã đạt đến mức cực đại, chỉ cần xảy ra sơ sót, chắc chắn kẻ xấu số sẽ không chết thì cũng què cụt.
Tiêu Bách Thần vặn thêm ga, chỉ mất một chút đã lao lên vị trí số hai, cách Ngạn Xuyên khoảng chừng ba mươi mét.
Ngạn Xuyên thông qua kính chắn xe, trông thấy kẻ vừa mới tham gia kia đã sắp sửa vượt qua vị trí dẫn đầu của mình, càng thêm bực bội mà rít ga hết công suốt.
“Mẹ kiếp, thằng nhãi kia từ đâu chui ra vậy!”
Ngạn Xuyên rủa thầm trong miệng.
Lúc này, anh ta và Tiêu Bách Thần đã hoàn toàn cắt đuôi tám người còn lại, cách nhau một khoảng cách lớn.
Tiêu Bách Thần dần dần thu hẹp, chỉ còn chưa đầy hai mét nữa là anh sẽ vượt Ngạn Xuyên, dẫn đầu đoàn đua.
Ba năm Ngạn Xuyên đứng thứ nhất, được mệnh danh là Tay Đua Vàng, thêm nữa, một trong những cô gái được trao thưởng lần này cho quán quân lại là người Ngạn Xuyên thầm thích.
Do vậy anh ta nhất định không thể để Tiêu Bách Thần chiến thắng.
Nghĩ là làm, Ngạn Xuyên ước chừng lúc Tiêu Bách Thần đi song song ngang với mình bèn đánh tay lái sang một bên, áp sát xe Tiêu Bách Thần.
“Anh làm trò gì vậy?”
Tiêu Bách Thần quát lớn hỏi.
Ngạn Xuyên cười khẩy.
Đoạn anh ta giơ một chân ra, đạp mạnh vào thành xe của Tiêu Bách Thần.
Hê...hê...
Xin lỗi nhé, người anh em!.