Mồ hôi trên trán Lý Nghiêm Chấn túa ra như mưa, cảm giác lạnh toát sống lưng cứ thế chạy dọc từ trên đỉnh đầu ông ta xuống dưới lòng bàn chân.

“Anh Cố, anh mau đến đây đi. Ngàn lần cầu xin anh!”

Lý Nghiêm Chấn một bụng cầu khẩn, chả lẽ cái mạng già này của ông ta đành phải kết thúc tại đây hay sao.

Nhìn vẻ mặt sợ sệt đến cắt không còn giọt máu nào của Lý Nghiêm Chấn, Tiến Lực càng thêm phấn khích.

Hắn ta cầm một chiếc điều khiển nhỏ, giơ cao lên trên, cười cợt mà chế giễu:

“Bùm... Lý Nghiêm Chấn và vợ chỉ còn là các mảnh xác tan nát!”

“Vợ tôi đâu? Các người đã hứa sẽ thả vợ tôi ra rồi cơ mà?!”

Nhắc đến vợ, Lý Nghiêm Chấn càng thêm hoảng hốt, bất chấp mà gào lên quát lớn.

Tiến Lực vốn ghét ồn ào, nghe ông ta nói lớn vô cùng bực bội, cầm báng súng đập mạnh vào bả vai Lý Nghiêm Chấn một cái.

Lý Nghiêm Chấn cũng không dám bỏ chân ra khỏi vòng tròn, nếu giờ ông ta nhấc chân, tức thì cũng sẽ bị nổ banh xác mà không kịp ngáp.


“Anh Lực, cậu chủ đã tới!”

Bộ Bách từ phía trong nhà kho, hớt hải chạy ra gọi lớn.

Trước khi xoay người đi vào, Tiến Lực còn không quên cử người canh giữ Lý Nghiêm Chấn, đoạn gằn giọng đe dọa:

“Đứng im ở đây, nghe chưa? Ông mà nhấc chân, cơ thể này của ông lập tức vỡ nát!”

Nói xong, hắn rảo bước nhanh vào bên trong nhà kho.

Một gã đàn ông trên người mặc bộ vest màu đen tuyền, giày da hiệu Adidas cao cấp, đứng lặng lẽ nhìn về phía Mai Diệu Phàm đang bị treo lủng lẳng ở bên trên trần nhà.

Tiến Lực trông thấy cậu chủ đã đến, vội vàng bày ra bộ mặt khép nép:

“Cậu chủ cuối cùng cũng tới. Em đã làm theo đúng những gì cậu chủ yêu cầu. Bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo ạ?”

Gã quay người lại.

Không phải ai khác mà chính là Triệu Đình Khiêm.

Triệu Đình Khiêm đưa chân đá đá vào thành bể axit, nở nụ cười thâm hiểm mà nói:

“Tôi còn muốn chơi đùa ới lão già này một lúc nữa, để xem ai là kẻ đứng sau thao túng lão phản bội lại Triệu Thị!”

Tiến Lực sực nhớ ra, thùng rác chứa tiền vẫn chưa được chuyển vào, bèn nhanh nhẹn nói:

“Để em cho mấy thằng nhãi ra kéo tiền về. Mà cậu chủ à, lão già Lý chỉ trong vòng vẻn vẹn có vài tiếng đồng hồ mà lại chuẩn bị đầy đủ hai mươi triệu nhân dân tệ. Chứng tỏ kinh tế của lão ta cũng khá tốt đấy!”

Triệu Đình Khiêm nhếch miệng cười khẩy. Lý Nghiêm Chấn lấy đâu ra số tiền lớn đến như thế được. Trừ phi đằng sau lão có kẻ âm thầm giúp đỡ và hỗ trợ.

Triệu Đình Khiêm bước ra ngoài bãi hoang, nhìn Lý Nghiêm Chấn từ trên xuống dưới, đoạn cười cười mà nói:

“Ông Lý, nếu ông muốn sống thì khôn hồn hãy khai ra ai là kẻ đứng sau xui khiến ông phản bội Triệu Thị. Còn ông muốn bao che không nói, tôi sẽ lập tức cho kích hoạt toàn bộ chỗ mìn này”

Đôi chân Lý Nghiêm Chấn đã tê cứng từ lâu. Ngưng ông ta vẫn liều mạng nghe lời dặn dò của Tiêu Bách Thần, mọi sự đều sẽ được giải quyết ổn thỏa, tạm thời hãy cứ yên tâm.

Triệu Thị độc ác đến mức sẵn sàng diệt cỏ tận gốc.

Vậy thì ông ta cũng sẽ đánh liều mà giao phó toàn bộ tính mạng cho Long Thế, để xem Long Thế có đủ tầm cỡ và vĩ mô lớn mạnh tới mức khủng bố như thế nào.

“Hừm!”


Thấy Lý Nghiêm Chấn có chết vẫn giữ im lặng, Triệu Đình Khiêm bắt đầu nổi điên.

Hắn ta không giữ được bình tĩnh nữa, bước giật lùi lại ra phía xa xa, sau đó giơ cao điều khiển trên tay lên, bật cười ha hả mà mắng:

“Lý Nghiêm Chấn, đi chết đi!”

.....

Thế nhưng, kỳ lạ thay, Triệu Đình Khiêm dù đã ấn nút kích nổ liên tục nhưng quả mìn nằm dưới chân Lý Nghiêm Chấn vẫn không nhúc nhích, ông ta vẫn đứng im, ánh mắt có phần thất thần nhìn về phía hắn.

“Tiến Lực, thế này là thế nào?!”

Triệu Đình Khiêm túm chặt lấy cổ áo Tiến Lực, dí sát điều khiển kích nổ vào mặt hắn mà quát.

Hai mắt Tiến Lực trợn ngược, không tin nổi vào mắt mình. Rõ ràng hắn ta đã chuẩn bị rất kỹ, làm gì có chuyện mìn bị kẹt như thế này.

“Mẹ kiếp, để em ra xem!”

Tiến Lực nhổ bã kẹo cao su xuống đất, hậm hực bước đến bên cạnh Lý Nghiêm Chấn, định bụng phải băm lão già này thành trăm mảnh mới hết giận.

Đoàng...!

Hự!!!

Hắn chưa kịp làm gì liền bị một viên đạn bắn xuyên qua đầu, máu tươi phun trào như xối, trên đầu lập tức hổng một lỗ nhỏ, chết không kịp ngáp.

“Haha, Triệu Đình Khiêm, chúng ta lại gặp nhau!”

Từ phía xa xa, Tiêu Bách Thần tiêu soái ung dung bước đến gần, trên tay còn cầm một khẩu súng lục, miệng súng vẫn đang nhả khói.

Trông thấy người đến là Tiêu Bách Thần, Triệu Đình Khiêm không khỏi cả kinh.

Thì ra, kẻ đứng sau điều khiển Lý Nghiêm Chấn có lẽ nào lại là anh?

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của hắn, Tiêu Bách Thần không tự chủ được mà khá lên cười giòn giã:

“Anh đừng hiểu lầm. Tôi cũng chỉ làm công ăn lương như anh, tiếp nhận vụ việc lần này từ tay một ông chủ lớn khác. Tuy nhiên, tôi đã nhận tiền của người ta thì chắc chắn sẽ bảo vệ thân chủ của mình đến cùng. Lần này, đành đắc tội với anh Triệu đây vậy!”

Lý Nghiêm Chấn bị một màn này dọa sợ, tiểu cả ra quần từ lúc nào, cả người lập tức khuỵu xuống, thở hổn hển không ra hơi.


Cái mạng già này của ông ta cuối cùng cũng được toàn thây thật rồi!

Đám thuộc hạ đang đứng canh giữ xung quanh, sau khi nhìn thấy Tiêu Bách Thần bước tới bèn đưa mắt nhìn nhau, lập tức lên nòng súng, chỉ chờ một câu hạ lệnh của Triệu Đình Khiêm là sẵn sàng bắn chết anh.

Nhưng bọn chúng cũng đã nhầm.

Tiêu Bách Thần không chỉ tới một mình, phía sau anh còn khoảng hai mươi đàn em khác ung dung bước theo sau. Trên tay ai cũng cầm súng, giữa ngực mặc áo chống đạn, gương mặt lạnh lùng đến vô cảm.

Trước tình hình này, Triệu Đình Khiêm biết chắc nếu xét về số lượng người ở đây thì bên Tiêu Bách Thần chiếm ưu thế hơn hẳn.

Chỉ e nếu hắn cố chấp chống cự sẽ để mất cả chì lẫn chài.

Mẹ kiếp, lũ người thối nát này!

Triệu Đình Khiêm gầm lên.

Đừng hòng hắn để Tiêu Bách Thần cùng đám người này thoát khỏi đây.

“Khởi động hệ thống rò rỉ axit!”

Triệu Đình Khiêm hét lớn, đám đàn em còn lại lập tức xoay người, chạy thục mạng vào bên trong!

“Rò rỉ axit! Tiêu Bách Thần, không xong rồi!”

Giọng nói lạnh lùng của Bạch Khởi La ở trong bộ đàm vang lên.

Tiêu Bách Thần chỉ nhếch miệng cười khẩy, tiêu soái tựa phượng vũ!

------------------