Vết thương nhanh chóng được khâu lại.

Tiêu Bách Thần còn cẩn thận bôi thêm một lớp thuốc sát trùng, sau đó mới rửa tay, thở phào nhẹ nhõm.

Anh nhìn đồng hồ, hiện tại đã là tám giờ tối.

Nếu còn không nhanh chóng tìm kiếm tung tích của Mai Diệu Phàm, chỉ e tính mạng của bà ấy sẽ rất khó giữ.

“A Hào!”

Tiêu Bách Thần cất giọng gọi.

Đầu dây bên kia, A Hào nhanh chóng nhấc máy, đoạn trả lời ngay lập tức:

“Cậu chủ có chuyện muốn A Hào làm phải không?”

“Phải! Cậu hãy cử người tới nhà Lý Nghiêm Chấn, sau đó tiến hành truy quét định vị NPS, tìm kiếm tung tích Lý phu nhân cho tôi.”

“Định vị NPS là gì?”


Bạch Khởi La lần đầu nghe thấy cái tên NPS. Thường thường, người ta chỉ biết đến định vị GPS mà thôi.

Tiêu Bách Thần cũng không có thời gian giải thích nhiều, liền một hơi nói thẳng.

NPS là định vị thiết kế tối tân bậc nhất mà Tiêu Bách Thần đã sáng chế ra khi còn ở bên Mỹ.

Đây là một dạng con chip điện tử, bé bằng nửa móng tay. Ngay khi được chủ nhân đăng ký thiết lập, NPS sẽ có khả năng định vị vị trí toàn bộ các thành viên trong gia đình.

Bất kể có bao nhiêu người đi chăng nữa, chỉ cần đăng ký thành viên, một con chip NPS sẽ có thể dùng cho toàn bộ những người có mặt ở đó, tiện lợi hơn GPS rất nhiều.

Tuy nhiên, NPS không được sử dụng rộng rãi. Tiêu Bách Thần giới hạn số lượng thiết kế, duy chỉ sản xuất độc nhất mười chiếc, mà thành viên đăng ký thì lại là những người có chức có quyền tầm cỡ hàng đầu quốc tế.

Ngay khi Tiêu Bách Thần chọn Lý Nghiêm Chấn làm người của mình, anh đã sai A Hào bí mật gắn chip NPS lên toàn bộ các thành viên trong gia đình Lý Nghiêm Chấn nhằm kiểm soát động tĩnh của ông ta.

Do vậy, hiện tại họ có thể sử dụng định vị tuyến để tìm ra tung tích của Mai Diệu Phàm.

Lý Nghiêm Chấn nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy an tâm phần nào.

Đám người A Hào cũng vừa lúc đi tới, trên tay còn cầm thêm bộ đàm để dễ bề liên lạc, trao đổi.

Vừa thấy Tiêu Bách Thần, tất cả đã cúi rạp xuống chào hỏi. Lý Nghiêm Chấn bị một màn khủng bố này dọa cho sợ một phen. Ông ta không thể ngờ uy thế của vị Cố tổng trước mắt lại kinh diễm đến thế.

A Hào cùng năm người vệ sĩ khác cùng nhau bước vào trong phòng làm việc của Lý Nghiêm Chấn, sử dụng máy tính bắt đầu truy quét.

Tiêu Bách Thần không quên dặn dò:

“Chắc chắn chút nữa bọn chúng sẽ tiến hành gọi điện, trao đổi yêu cầu với ông Lý. Ngay khi chúng gọi tới, các anh hãy trích xuất tín hiệu đường dây để tra ra chủ nhân số điện thoại này là ai!”

A Hào lập tức vâng vâng dạ dạ.

“Còn ba đứa con của chúng tôi. Mấy đứa nó vẫn còn đang đi học thêm. Buổi tối chúng sẽ học từ năm giờ chiều đến chín giờ tối, chia làm hai ca. Tôi e...!”

Lý Nghiêm Chấn sực nhớ ra, lắp bắp nói. An nguy của ba đứa con này chỉ e cũng đã rơi vào tầm ngắm của đám người đó, ngàn cân treo sợi tóc.

Tuy nhiên, điều khiến Lý Nghiêm Chấn không thể ngờ đó là Tiêu Bách Thần đã dự liệu được trước lúc đến đây.

Bởi thế anh đã sai người đến đón ba đứa trẻ trước, đề phòng có kẻ đánh lén giở trò tại trường.

“Tôi đã cho người đưa ba đứa nhỏ đến nơi an toàn. Hiện tại chúng ta cần phải cứu Lý phu nhân trước tiên.”


“Cậu chủ, đã định vị được vị trí Lý phu nhân bị bắt cóc!”

A Hào ở phía trong nói vọng ra.

Lập tức Tiêu Bách Thần cùng Bạch Khởi La cùng nhau bước nhanh vào bên trong.

Trên màn hình máy tính hiện lên bản đồ toàn bộ thành phố Tứ Châu, ở phía Nam bản đồ có một chấm nhỏ màu đỏ đang không ngừng chuyển động.

Chấm đỏ này chính là Mai Diệu Phàm.

Bạch Khởi La chăm chú quan sát, sau đó chậm rãi nói:

“Bà Lý đang ở phía Nam thành phố. Nếu chúng ta phóng to đường đi trong bản đồ, ắt sẽ tìm ra được nơi nhốt!”

Tiêu Bách Thần cũng gật đầu xác nhận. Nhưng bọn người này mưu mô xảo quyệt, chỉ e không dễ dàng để tìm ra như thế.

“Tiếng chuông điện thoại, là tiếng chuông điện thoại của tôi!”

Từ giá phòng khách vọng lên tiếng điện thoại reo inh ỏi.

Lý Nghiêm Chấn giật mình, không khỏi sợ hãi, đưa mắt nhìn sang phía Tiêu Bách Thần chờ chỉ đạo.

Đợi anh gật đầu ra hiệu, ông ta mới nhấc máy lên nghe, giọng nói có phần run rẩy.

“Alo, tôi là Lý Nghiêm Chấn!”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó mới vang lên một giọng đàn ông khàn khàn, trầm đục:

“Lý Nghiêm Chấn, vợ ông đang nằm trong tay tôi. Tôi đã gửi cho ong một đoạn video ngắn, ông có thể mở lên để xác nhận!”

Lý Nghiêm Chấn run run mở đoạn video vừa được nhận ra, ánh mắt lập tức tối sầm lại.

Trong màn hình, Mai Diệu Phàm trên mặt đầy máu, quần áo ướt nhẹp, cáu bẩn đang bị trói ngược trên cao, tóc xoăn dài rủ xuống, bết dính.

Ngay bên dưới mặt đất cách Mai Diệu Phàm khoảng chừng mét rưỡi là một bể nước làm bằng kính đang không ngừng sôi sục.

“Là axit sunfuric!”

Bạch Khởi La sầm mặt thốt lên.

Lũ người này quả thật quá tàn nhẫn rồi.


“Thế nào ông Lý? Tôi biết chắc chắn ông sẽ không báo cảnh sát. Bây giờ tôi cho ông năm phút suy nghĩ. Ông có hai lựa chọn, một là cứu vợ ông, hai là không cứu.”

“Cứu vợ tôi!”

Lý Nghiêm Chấn không cần suy nghĩ mà trả lời ngay.

Hê...hê...

Trong điện thoại vang lên tiếng cười khả ố của tên bắt cóc.

Hắn cười đã đời một trận, sau đó mới gằn giọng nói tiếp:

“Muốn cứu vợ ông, ông hãy tự mình chuẩn bị hai mươi triệu nhân dân tệ. Đúng một giờ đêm nay, đem đến trước bãi công nghiệp bỏ hoang ở phía Nam thành phố. Nhớ chỉ được đi một mình, bằng không vợ ông sẽ bị axit sunfuric ăn mòn toàn bộ cơ thể!”

Nói xong, hắn lạnh lùng cúp máy.

Lý Nghiêm Chấn vứt điện thoại sang một bên, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào bức tường phía trước.

Về số tiền mà bọn chúng yêu cầu, Tiêu Bách Thần thừa sức chuẩn bị cho Lý Nghiêm Chấn.

Tuy nhiên hiện tại bọn họ đang gặp phải một rắc rối lớn...

A Hào đột nhiên chạy vụt ra, nhìn Tiêu Bách Thần bằng gương mặt hết sức hoảng hốt:

“Cậu chủ, NPS hiện tại đã bị đánh nhiễu. Bọn người này không dễ đối phó!”

------------------