Bốp!!!

Đống tài liệu tóm tắt tổng quát về Long Thế và Cố Trường Lục bị ném mạnh xuống đất một cách phũ phàng.

Triệu Thị vừa kết thúc cuộc họp cổ đông khẩn, ngay khi các thành viên trong tập đoàn đi ra, Triệu Tư Mỗ đã lên tiếng gọi Mạc Đình Khiêm nhanh chóng tới gặp mình.

Trước mặt lão ta, Mạc Đình Khiêm vẫn luôn là một người con trai ngoan, biết nghe lời cha, nhưng dã tâm thì có thừa.

Hiện tại, gia đình Triệu Tư Mỗ đã hoàn toàn thừa nhận sự tồn tại của đứa con trai riêng này. Nhưng Mã ĐHoa đã đưa ra một thỏa thuận bất di bất dịch:

“Toàn bộ tài sản của Triệu Tư Mỗ đều phải chia đều cho hai đứa con gái của bà ta, còn riêng Mạc Đình Khiêm và mẹ hắn chỉ được hưởng một phần trong số đó!”

Mạc Đình Khiêm cũng vui vẻ chấp nhận. Ngoài mặt, hắn tỏ ra mình hoàn toàn biết điều, an phận chấp nhận những gì mình được cho.

Thế nhưng, dã tâm trong lòng hắn vẫn đang không ngừng âm ỉ ngày một lớn. Chỉ chờ thời cơ thích hợp là hắn bùng phát ngay lập tức.

“Cha cho gọi con là vì chuyện của Long Thế, có phải không ạ?”


Mạc Đình Khiêm ngồi xuống bên cạnh Triệu Tư Mỗ, lễ phép hỏi.

Triệu Tư Mỗ hoàn toàn mãn nguyện với trí thông minh và hiểu biết của đứa con trai này, chẳng bù cho hai mụn con gái còn lại của lão.

Chậc!

Lão thầm chép miệng mà lắc đầu ngao ngán.

“Như con đã biết đấy, Long Thế không phải hạng tầm thường. Tập đoàn này chỉ mới khánh thành và đi vào hoạt động trong bảy năm, thế nhưng chúng đã ngẫu nhiên đem về một số vốn lớn khổng lồ, vượt xa các công ty và tập đoàn khác, chỉ đứng sau đúng Triệu Thị chúng ta.”

Mạc Đình Khiêm nhàn nhã uống một ngụm trà, đoạn cười cười đáp:

“Cha muốn con tiến hành bước cảnh cáo đầu tiên?!”

Đúng là, chỉ có con trai lão mới hiểu lão đến như thế!

Tiêu Bách Thần muốn thực hiện những bước lật đổ Triệu Thị đầu tiên.

Do vậy, ngay khi trở về nhà, anh đã lập tức cho gọi A Đông tới, cẩn thận dặn dò:

“Tòa soạn báo chí nổi tiếng và có sức ảnh hưởng lớn nhất đến mọi người hiện tại có tên là gì?”

A Đông nhanh chóng trả lời mà không chút do dự:

“Tòa soạn Vương Chủng, hiện giờ đang là tòa soạn lớn nhất quốc gia!”

“Người đứng đầu là ai?”

“Dạ thiếu gia, giám đốc tòa soạn hiện tại là Lý Nghiêm Chấn!”

Tiêu Bách Thần khẽ gật đầu, đoạn xoay lưng mở máy tính riêng, gõ gõ vài dòng tìm kiếm thông tin của Lý Nghiêm Chấn.

Lý Nghiêm Chấn, sinh năm 1978, người thuộc thành phố Hải Liêu. Vợ là Mai Diệu Phàm, nội trợ, còn có ba đứa con gồm hai trai, một gái, hiện đang học phổ thông.

Tiêu Bách Thần nhìn chăm chú lên tấm ảnh chụp gia đình nhà Lý Nghiêm Chấn, sau đó nhếch môi cười thầm:

“Làm việc dưới trướng của Triệu Tư Mỗ à? Vậy để tôi biến ông trở thành người của tôi ngay trong hôm nay!”


Tòa soạn Vương Chủng...

Lý Nghiêm Chấn đeo một cọng kính lão dày cộp, tuy tuổi đời chưa quá già, nhưng hiện tại đôi mắt đã trở nên yếu đuối hơn những người cùng trang lứa.

Cộp...cộp...

“Giám đốc Nghiêm, có người gửi cho ông một phong thư, dặn rằng ông phải đích thân mở ra nếu không...!”

“Nếu không làm sao?”

Lý Nghiêm Chấn tắt máy tính, ngẩng đầu lên nhìn nữ thư ký bằng ánh mắt dò xét.

“Từ khi nào mà tác phong làm việc của cô lại trở nên ngắc ngứ, ấp úng đến như vậy, Mễ Đào?”

Nhận ra thái độ khó chịu của Lý Nghiêm Chấn, nữ thư ký vội vàng cúi đầu, sợ sệt đáp:

“Người đó dặn rằng, ông phải đích thân mở phong thư. Nếu không, nửa phần đời còn lại của ông sẽ phải sống trong lo sợ!”

Những lời nói mang hàm ý đe dọa được kẻ kia nhắc tới rõ ràng như thế, chẳng trách, Mễ Đào lại ấp úng, không dám nói một lượt cho hết.

Lý Nghiêm Chấn vô cùng bực bội. Kẻ nào to gan dám đe dọa cả ông ta?

Chờ bóng dáng Mễ Đào khuất hẳn ngoài hành lang, Lý Nghiêm Chấn bèn nhấc phong thư lên, một đường xé rách hoàn toàn.

Ngay khi thứ bên trong rơi ra, đầu óc Lý Nghiêm Chấn hoàn toàn chết sững.

Những tấm ảnh thác loạn của ông ta cùng vài cô tình nhân đều được chụp cô cùng sắc nét.

Lý Nghiêm Chấn luôn tỏ ra mình là một người chồng yêu vợ đến si mê, là một người cha mẫu mực đến đáng tự hào.

Tuy nhiên, sau lưng vợ con, ông ta còn ngấm ngầm nuôi thêm vài cô nhân tình đáng tuổi con, cháu, tuần nào cũng kiếm cớ về muộn để tranh thủ mây mưa cùng với họ.

Bàn tay Lý Nghiêm Chấn đã bắt đầu trở nên run rẩy.

Ngoài những xấp ảnh nóng bỏng kia ra, còn một mảnh giấy được gấp gọn gàng ngay ngắn nữa.

Lý Nghiêm Chấn mở ra xem, tấm phòng ngự cuối cùng của ông ta cũng hoàn toàn sụp đổ.


Tờ giấy này là một bản photo, chụp lại hình ảnh một chiếc xe oto gây tai nạn trong mưa, bên dưới gầm xe là thi thể nạn nhân xấu số.

Mà chủ nhân lái chiếc xe này, không phải ai khác chính là Lý Nghiêm Chấn.

Reng...reng...

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá tan không gian yên lặng lúc này.

Trái tim Lý Nghiêm Chấn giật thót, sợ sệt nhấc điện thoại lên nghe.

Bên trong vang lên giọng nói lãnh đạm, nhàn nhã pha chút cười cợt của Tiêu Bách Thần:

“Giám đốc Lý Nghiêm Chấn?”

“Phải, là tôi. Anh là ai?”

Lý Nghiêm Chấn run rẩy đáp.

Một tràng cười đắc ý vang vọng ở đầu dây bên kia, tựa hồ như đang trêu ngươi ông ta, khiến tâm trạng ông ta từ sợ hãi hóa thành tức giận đến tái xanh mặt, mở giọng mà gào thét:

“Khốn nạn! Mày cười cái gì? Mày là ai? Mục đích của mày là gì, hả, hả, hả?!”

“Lý Nghiêm Chấn!”

Tiêu Bách Thần nhếch miệng đáp.

“Phản bội Triệu Tư Mỗ, đầu quân cho Long Thế. Bằng không, toàn bộ gia đình và đống sản nghiệp mà ông đang cố gắng xây dựng sẽ hoàn toàn bị tan nát, ngay sau đêm nay!”

------------------