Đám người Lương Chuyên Mạnh mất khoảng vài phút mới có thể định hình được toàn bộ sự việc đã diễn ra vừa xong.

Riêng Mạc Đình Khiêm vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhất. Hắn nhìn chằm chằm về phía bọn họ, sau đó cười nhạt nói:

“Tìm thêm được đồng minh sao? Nhưng chắc chắn các người sẽ không thoát khỏi đây được đâu!”

Nghe hơi thở có phần gấp gáp của Tiêu Bách Thần, y khẽ nghiêng người sang một bên, nửa gương mặt thanh thoát lộ ra dưới đôi mắt của anh, trông vô cùng quen mắt.

“Không nói gì nhiều, một người giết một, hai người giết hai. Chúng mày, lên!”

Lương Chuyên Mạnh không chờ thêm được nữa, hò hét đám thuộc hạ cùng nhau xông lên.

Tiêu Bách Thần đã hoàn toàn mất khả năng chống cự, chỉ ngồi dựa lưng vào tường thở dốc, từng tầng mồ hôi túa ướt đẫm tóc và ngực áo.

Mỗi một đòn roi đánh xuống, y lại xoay người chống đỡ, trông y nhỏ bé nhưng vô cùng nhanh nhẹn, tấn công và hạ thủ liên tiếp vào đám người to lớn.


Khóe môi Tiêu Bách Thần khẽ cong lên, ánh mắt nhìn không rời vào y đầy ẩn ý.

Nhận ra kẻ vừa đến cũng không phải dạng tầm thường, Lương Chuyên Mạnh bèn lao tới định chộp lấy khẩu súng lục ở phía trước, nhưng hắn chưa kịp lấy thì bị người kia nhanh hơn một bước, khẩu súng nhanh chóng bị y cướp mất.

Đoàng...đoàng...đoàng...!!!

Ba phát súng chói tai liên tiếp nổ lên trong không gian, làn khói súng bay loạn xạ, phả cả vào mặt vào kẻ đứng gần đó.

“Hừ, gan mày cũng lớn đấy. Dám nổ súng trước mặt tao cơ à?”

Ánh mắt Lương Chuyên Mạnh càng lúc càng trở nên dữ tợn, hai bàn tay nắm chặt mà gào rống.

Đoàng!

Thêm một tiếng súng nữa nổ chói tai. Nhưng lần này, viên đạn không bắn vào bức tường phía sau nữa, mà ghim thẳng vào đùi của Lương Chuyên Mạnh.

Hắn lập tức ngã khụy, không thốt lên lời.

Thấy đại ca của mình bị thương, đám thuộc hạ không dám chậm trễ nữa, cùng nhau xông lên về phía hai người, quyết giết chết bằng được.

Bất ngờ, kẻ lạ mặt rút từ trong túi áo ra một quả lựu đạn to bằng lòng bàn tay, đắc ý giơ cao lên phía trước.

“Khoan! Hắn có lựu đạn, cẩn thận một chút!”

Mạc Đình Khiêm hét lên một tiếng, đám thuộc hạ lập tức chùn bước, do dự không dám tiến thêm bất kỳ bước nào nữa.

Một quả lựu đạn này mà ném xuống, tất cả bãi đỗ xe cùng đám người ở đây đều nổ tan xác ngay tức khắc. Đùa gì thì đùa, nhưng tuyệt đối bọn chúng sẽ không dám động tới lựu đạn.

Y vừa giơ lựu đạn, vừa vòng tay ra phía sau, kéo Tiêu Bách Thần đứng dậy. Hai người giật lùi ra phía ngoài cửa, đám thuộc hạ của Lương Chuyên Mạnh cũng chậm rãi nhích lên từng bước.

Ngay khi chuẩn bị thoát ra bên ngoài, khóe miệng kẻ kia khẽ nở một nụ cười xấu xa, sau đó giơ chân đạp Tiêu Bách Thần ngã ra phía ngoài thành cửa.

“Ôi da, cậu ác vừa thôi chứ?!”


Tiêu Bách Thần bị đạp một cú cực mạnh làm vết thương sau lưng càng thêm nhói đau.

Chưa kịp nói gì nhiều, kẻ kia đã cầm lựu đạn, thẳng tay ném mạnh vào trong đám đông, đoạn lôi Tiêu Bách Thần chạy như bay ra bên ngoài.

Đám người Lương Chuyên Mạnh trợn mắt mà nhìn quả lựu đạn khủng bố đang ném về phía mình, đồng loạt quỳ rạp xuống dưới đất mà ôm đầu gào thét.

Trong đầu chúng không ngừng hiện ra hình ảnh lựu đạn nổ tung, xác thịt bầy nhầy vỡ nát...

Thế nhưng, chờ hơn nửa ngày mà vẫn không thấy có hiện tượng gì xảy ra, bọn chúng mới dám ti hí mắt, cẩn thận quan sát xung quanh.

“Mẹ kiếp, lũ khốn này. Dám chơi ông một vố!”

Lương Chuyên Mạnh tức giận đến mức tím tái mặt mày, giậm chân ầm ầm trên nền đất.

Thì ra, quả lựu đạn mà kẻ kia ném về phía bọn chúng chỉ là đạn chết, khi bị ném liền phát ra một làn khói trắng cuộn mù mà thôi.

Hộc...hộc...hộc...

Tiêu Bách Thần bị người kia nắm tay, kéo lê trên nền đất.

Hơn một giờ sáng mà quán bar vẫn vô cùng náo nhiệt, tiếng cười ngả ngốn, tiếng hát hò ầm ĩ, người người uốn lượn thác loạn xuyên đêm, không có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Hai người nhân khi hỗn loạn cùng nhau chạy trối trân ra bên ngoài, cái lạnh lẽo, u ám lập tức vây kín.

Ngay khi chạy đến một con hẻm nhỏ, người kia mới buông tay Tiêu Bách Thần ra, dựa lưng vào tường mà thở hổn hển.

Mặc dù sức lực Tiêu Bách Thần đã cạn kiệt, mồ hôi ướt đầm lưng áo, vết thương càng lúc càng cứa sâu vào da thịt nhưng vẫn nở nụ cười xấu xa.

“Haha... Tiêu Bách Thần xin ngàn lần cảm ơn ơn cứu mạng này của cô, Bạch Khởi La!”

“Sao anh nhận ra tôi?”

Bạch Khởi La vừa nói, vừa đưa tay kéo chiếc mũ phớt xuống, ném mạnh dưới đất, đưa mắt mà liếc xéo Tiêu Bách Thần.


Trong màn đêm cô đặc, khuôn mặt của cô phản chiếu mờ ảo dưới ánh đèn đường vàng vọt, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, tạo thành những đường nét hoang dại đẹp đến mê người.

Bạch Khởi La đã cứu Tiêu Bách Thần một mạng, lần này, anh có gan trời cũng không dám kiếm cớ mà gây hấn với cô nữa.

Vết thương sau lưng vì hoạt động mạnh nên càng rách sâu hơn, máu tươi theo đó cũng chảy dọc sống lưng, một vài giọt thẫm nhỏ cả xuống dưới đất.

Bạch Khởi La trông thấy vài vệt máu đỏ chảy dọc đường đi, thâm tâm bỗng chấn động. Nếu đám người Lương Chuyên Mạnh lần tìm theo dấu máu, chắc chắn chúng sẽ sớm tìm đến được đây.

Hai người bọn họ còn chần chừ thêm nữa, không nhanh chóng chạy ngay đi, ắt sẽ không thể nào thoát khỏi lần thứ hai bị đuổi giết.

“Đi thôi!”

Bạch Khởi La lo lắng, vừa ngó nghiêng xung quanh, vừa kéo tay Tiêu Bách Thần, chuẩn bị chạy đi tiếp. Oto của Tiêu Bách Thần vẫn còn ở trong bãi đậu xe, do vậy họ đành chấp nhận chạy bộ.

Hự!

Tiêu Bách Thần không thể nào trụ nổi nữa, hai đầu gối chùng xuống, đổ rạp trên mặt đất lấm lem bụi bẩn.

Bóng hình xinh đẹp của Bạch Khởi La ở phía trước cũng mờ dần, sau đó nhòe đi, chỉ còn là một chấm đen mờ ảo...

“Tiêu Bách Thần, tỉnh lại đi! Tiêu Bách Thần! Mau lên, tôi gọi anh không nghe thấy à, cái tên biến thái này!”

Thế nhưng, đáp lại tiếng gọi của Bạch Khởi La chỉ còn là tiếng thở hổn hển, đứt quãng của anh, yếu ớt vang lên trong màn đêm đen tối.

------------------