Đằng Thiết Giáp nghe xong, trong lòng khẽ động. Ông ta chỉ có một đứa con trai duy nhất, nếu không có cháu đích tôn nối dõi, há chẳng phải gia tộc nhà họ Đằng sẽ tuyệt tự tuyệt tôn hay sao?

Hai tay ông ta đưa lên đầu, vò đi vò lại nhúm tóc bạc, hiện tại cảm giác bức bối trong người khiến ông ta như muốn phát điên mà nổ tung.

Tiêu Bách Thần ngồi đối diện, nhàn nhã nhìn thẳng vào mọi hành động của ông ta, lặng lẽ mà quan sát.

Con người tham lam như Đằng Thiết Giáp luôn luôn đặt danh vọng và tiền tài lên trên hết. Do vậy ông ta mới lâm vào cảnh băn khoăn suy nghĩ như hiện tại.

Tất cả đều do các người tự làm, tự chuốc lấy mà thôi!

“Cứu con trai tôi. Tuyệt tự tuyệt tôn, tôi cũng chấp nhận!”

Đôi mắt Đằng Thiết Giáp đỏ ngầu, cảm xúc bức bối kìm nén dồn cả lên từng mạch máu.

Theo lời của Tiêu Bách Thần, Đằng Thiết Giáp sai người đóng một thùng nước lớn bằng gỗ cây bạch đằng, có sức chứa tới ba người trưởng thành.

Công việc đóng thùng thì dễ, nhưng gỗ cây bạch đằng cần phải tốn một khoảng thời gian tương đối khá. Bởi vậy người của Đằng Thiết Giáp ngay lập tức nhận lệnh, năm chiếc xe tải cỡ lớn nối đuôi nhau lên rừng chặt gỗ.

“Tôi sẽ trở về nhà họ Tiêu trước. Khi nào đóng xong, ông cho người gọi tới báo một tiếng.”


Đằng Thiết Giáp lập tức gật đầu.

Lần này, Tiêu Bách Thần đích thân cầm lái, cha nuôi anh ngồi bên cạnh, ngửa cổ ra sau ghế lái phụ, trong miệng không ngừng nhâm nhi một bản nhạc cổ xưa, cũ rích từ bao đời.

“Con trai à, nhiều lúc cha thấy, con diễn thật khéo!”

Khóe môi Tiêu Bách Thần khẽ nhếch lên, ánh mắt càng lúc càng trở nên thâm sâu, chiếc mặt nạ nhỏ che một phần ba gương mặt đã bị anh kéo xuống từ bao giờ, ném sang một bên góc.

“Tiêu Bách Thần con chia làm hai con người, giống như hai buổi trong ngày vậy!”

Haha...

Anh bật cười, vừa lái xe vừa phản biện lại những lời châm chọc của Tiêu Hoàng Long.

Cánh cổng dinh thự khép lại.

Từ phía khu vực ngoài đường, một bóng người nhỏ nhắn lặng lẽ đứng nhìn chằm chằm vào phía trước.

Hai tay y nắm chặt, từng mạch máu đỏ hồng vằn rõ trên làn da trắng muốt.

“Anh dám tiếp tay cho tội ác của chúng. Vậy thì nhà họ Tiêu các người cũng sẽ trở thành kẻ thù của tôi!”

Soạt...!!!

Ngay khi y vừa xoay người toan rời đi, từ phía đằng sau bất ngờ một bóng đen cao lớn lao tới, dùng chân đá một cú thật mạnh vào lưng y.

Tiêu Bách Thần đứng ngay cạnh y từ lúc nào, anh trừng mắt nhìn y, ngụ ý đe dọa và cảnh cáo thấy rõ.

“Nói! Anh theo dõi chúng tôi suốt đường đi là có ý gì?”

Y hừ lạnh, chống tay đứng dậy, phủi phủi đống bụi đất bám dính trên người.

“Tưởng Tiêu Bách Thần danh tiếng lẫy lừng phải khác biệt so với những kẻ khác. Thì ra, anh và lũ khốn đó cũng là một giuộc với nhau!”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, cẩn thận quan sát mà thăm dò thực lực của đối phương.

Kẻ đang đứng trước mặt Tiêu Bách Thần, ngoại hình nhỏ nhắn, không cao lớn, vạm vỡ như những người đàn ông khác. Mặc dù y đội mũ lưỡi trai, nhưng Tiêu Bách Thần vẫn lờ mờ thấy được sự sắc bén, tinh tường trong đôi mắt của y.


Nhận thấy hàm ý khinh thường từ phía đối phương, đôi tay y càng nắm chặt hơn. Nếu lần này chẳng may để anh bắt được, chắc chắn y sẽ chỉ còn một con đường chết.

Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Nghĩ vậy, y chậm rãi nhích từng bước ra phía sau, dãn cách dần khoảng cách giữa hai người.

“Định chạy trốn?”

Khóe miệng Tiêu Bách Thần chợt cong lên thách thức.

Y không trả lời, lập tức co người bỏ chạy.

Tiêu Bách Thần cũng không chịu buông tha, nhất nhất bám sát theo phía sau. Anh phải tóm bằng được kẻ này. Chắc chắn y có liên quan tới sự việc nhà họ Đằng cùng thi thể năm người chết trong rừng kia.

“Đồ khốn!”

Y lắc người né tránh cú đá ập tới của Tiêu Bách Thần, buông miệng chửi thề một câu.

Chiếc áo sơ mi cũ rích, bám dày bụi đất của y do vận động mạnh nên nhất thời bị bung một chiếc cúc áo.

“Có chạy đằng trời. Để tôi xem thân thủ của anh cao siêu đến nhường nào!”

Tiêu Bách Thần sử dụng các chiêu thức tấn công liên tiếp, cứ một cú đá xoay chân lại là một đòn trưởng bằng tay đập xuống.

Y cũng không phải dạng vừa, lần nào tiếp chiêu cũng sẵn sàng gồng tay ra đỡ, mặc dù mảng da trắng vì va đập mạnh nên ửng đỏ nhưng y cũng không kêu than dù chỉ một tiếng.

“Hừ, anh nhất định muốn chết thật rồi. Đừng trách tôi độc ác!”

Tiêu Bách Thần mở giọng đe dọa, cùng với lời nói là động tác tung người lên cao, sau đó nắm chặt bàn tay thành một nắm đấm cứng ngắc như đá, một đường chém xuống.

Cú đánh không chút nương tay này của anh khiến y không thể nào chống đỡ, lồng ngực lập tức cảm thấy đau nhói, cảm tưởng như có thể xuyên thấu toàn bộ lục phủ ngũ tạng, mạch máu sẵn sàng vỡ nát bất cứ lúc nào.

A...a...!!!

Y đau đớn hét lên một tiếng, cả cơ thể đổ ập xuống đất, dạ dày sôi sục mà nôn ra một ngụm máu tươi.

Tiêu Bách Thần đứng từ trên cao nhìn xuống, buông miệng cười khẩy. Nhìn y lúc này trông chẳng khác gì một con chó nhục nhã, không cam tâm mà thuần phục.


“Nói đi. Nếu anh thành thật thú nhận, tôi có thể xem xét mà tha cho anh một mạng!”

“Ngậm miệng lại và chịu chết đi!”

Xoẹt...!

Một lưỡi dap sắc bén lập tức cắm phập vào bắp chân Tiêu Bách Thần. Y vẫn không chịu thua, rút con dao găm giấu trong cạp quần ra mà đâm về phía anh, nhưng trúng vào bắp chân.

Máu tươi không ngừng rỉ ra trên chân, ngấm cả vào ống quần Tiêu Bách Thần. Anh điên người đứng phắt dậy, giơ chân đạp mạnh vào lồng ngực của y một lần nữa.

Cú đạp này khiến y nằm im không nhúc nhích, thoi thóp thở từng hơi.

“Súc sinh. Dám đánh lén ông đây!”

Tiêu Bách Thần vừa nói vừa đưa tay rút mạnh con dao ra khỏi bắp chân, cảm giác xé rách da thịt đau nhói khiến lông mày anh chau lại từng cơn.

“Mày muốn chết?!”

Tiêu Bách Thần nghiến răng hừ lạnh. Đoạn anh bước từng bước đến gần y, đưa tay giật phắt chiếc mũ lưỡi trai cũ rách che gần hết gương mặt của y.

Ngay khi Tiêu Bách Thần đem mũ ném xuống đất, miệng anh lập tức khô khốc, không thể nói thành lời.

Là một cô gái?

Hơn nữa, đây còn là một cô gái tóc dài, một bên mắt màu xanh nước biển, một bên mắt màu nâu.

Cực phẩm mỹ nữ!...

------------------