“Triệu Nhạc, em lại định đi đâu vậy?

Triệu Hinh vừa ngồi trên sofa, vừa đưa mắt liếc nhìn Triệu Nhạc đang xỏ giày ngoài cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.

Khoảng một năm trở lại đây, cô ta đều thấy Triệu Nhạc có thói quen rất kỳ lạ: cứ chiều chiều tầm khoảng năm giờ là cô ấy lại sửa soạn ra ngoài, khoảng chừng gần tám giờ tối mới trở về nhà. Triệu Hinh rất lấy làm lạ, nhiều lần muốn gặng hỏi em gái nhưng lại thôi.

Nghe tiếng hỏi, Triệu Nhạc hơi giật mình, nghiêng nghiêng đầu mà trả lời qua loa:

“À, em ra ngoài có chút việc. Em mới tham gia câu lạc bộ mỹ thuật ở trường nên chiều nào cũng sẽ đến đó vài tiếng!”

Nhìn thái độ ngượng ngùng, lúng túng của Triệu Nhạc khi bất ngờ bị hỏi tới, có trời Triệu Hinh mới tin.

Cô ta hướng mắt nhìn theo bóng lưng của em gái, sự tò mò trỗi dậy trong tâm trí khiến Triệu Hinh không thể chờ thêm được nữa. Cô ta ấn số của Tô Thạc Hiên, sau đó lạnh lùng nói:

“Thạc Hiên, anh giúp em một việc được không?”


Kể từ sau khi Tô Thạc Hiên giúp vợ chồng Triệu Tư Mỗ loại bỏ cái gai trong mắt là Tư Kiệt, hắn ta đã ngẫu nhiên được cha mẹ Triệu Hinh cho vào làm việc trong công ty, sau một năm leo lên được chức trưởng phòng kinh doanh. Từ một gã trai lông bông, không có công việc hẳn hoi, hiện tại hắn đã đàng hoàng bước vào được tổng công ty Triệu Thị giàu nứt đố đổ vách. Kế hoạch cướp tài sản nhà họ Triệu cũng tạm thời được gác lại.

Tô Thạc Hiên ngay khi nghe Triệu Hinh nói bèn im lặng một lúc, sau đó cũng liền gật đầu đồng ý. Dù sao thì hiện tại, anh ta cũng được xem như là bạn trai của Triệu Hinh.

Ngay khi cô ta đang nằm vắt chân thưởng trà trên sofa thì ở bên ngoài có tiếng xe đi vào. Triệu Hinh ló đầu ra xem, nhận ra người đến là Khương Triết- một trong những đối tác làm ăn lớn của Triệu Tư Mỗ.

Khương Triết cởi áo vest bên ngoài ra, sau đó ném vào trong cốp, đoạn nhanh chóng rảo bước về phía cửa.

“Chú Khương, hôm nay chú tới mà không báo trước, cha cháu đã đến công ty từ sớm rồi!”

Triệu Hinh chạy vội ra, gật đầu chào Khương Triết. Khương Triết là đối tác làm ăn lâu năm của Triệu Tư Mỗ, cũng coi như có mối quan hệ lâu năm với nhà họ Triệu. Ông ta khoảng bốn mươi tuổi nhưng hiện tại vẫn chưa lập gia đình, chỉ có duy nhất một cô bồ nhí.

Khương Triết nhìn thấy Triệu Hinh bước ra, lập tức nở nụ cười tươi rói:

“Hinh Hinh à, cha cháu có nói mấy giờ ông ấy sẽ về hay không?”

Triệu Hinh suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu tỏ ý không biết. Khương Triết khẽ hít sâu một hơi, sau đó đưa tay bóp trán, trầm giọng nói:

“Hiện tại công ty của chú đang gặp một vài trục trặc, cần tới sự trợ giúp cha cha cháu. Chú đã gọi cho cha cháu hơn hai mươi cuộc nhưng ông ấy không chịu nghe máy!”

Động tác mời nước của Triệu Hinh khẽ dừng lại một chút, thì ra vì muốn được cha cô giúp đỡ nên Khương Triết mới tìm đến đây. Trong lòng Triệu Hinh khẽ cười thầm. Triệu Tư Mỗ vốn là con cáo già chuyên ăn của người khác chứ không bao giờ chịu cho người khác một chút tiền bạc của mình, ngoại trừ những ai mà ông ta cho rằng người đó có địa vị quan trọng mà thôi.

Công ty của Khương Triết cũng chỉ là một nơi làm ăn nhỏ, không đáng nhắc tới trong danh sách đối tác chủ chốt của nhà họ Triệu. Vì vậy chắc chắn, Triệu Tư Mỗ sẽ không ngang nhiên giơ tay ra mà giúp đỡ Khương Triết.

Hai mươi cuộc gọi nhỡ này, chỉ e là do Triệu Tư Mỗ cố tình không bắt máy...

Khương Triết đã chờ quá hai tiếng mà vẫn chưa thấy Triệu Tư Mỗ về, ngoài trời cũng đã khuya, trong lòng ông ta bắt đầu cảm thấy sốt ruột, không ngừng đứng lên, ngồi xuống. Triệu Hinh cũng muốn nhanh chóng đuổi ông ta ra khỏi nhà, liền vờ nhìn lên đồng hồ, đoạn ngại ngùng mà nói:

“Chú Khương à, hay là chú cứ về trước. Khi nào cha về, cháu sẽ nói lại với cha để ông ấy gọi điện lại cho chú sau.”

Khương Triết nghe Triệu Hinh nói cũng thấy có lý liền gật đầu vài cái. Nhìn theo chiếc xe hơi màu trắng khuất sau cánh cổng biệt thự, Triệu Hinh khẽ cong môi cười khẩy.


Vừa lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Triệu Hinh bất ngờ vang lên. Là Tô Thạc Hiên gọi tới. Chưa để Triệu Hinh kịp mở lời, Tô Thạc Hiên bèn mở miệng nói ngay:

“Hinh Hinh, Triệu Nhạc có vấn đề!”

Triệu Hinh như bừng tỉnh, vội vàng hỏi địa chỉ, liền sau đó mặc áo, nhanh chóng lái xe ra ngoài theo sự chỉ dẫn của Tô Thạc Hiên.

Tại một con hẻm nhỏ khuất sau khuôn viên trường học của Triệu Nhạc là một căn nhà gỗ nhỏ kỳ lạ, lúc nào cũng được đóng kín cửa. Căn nhà gỗ này nằm lọt thỏm giữa những căn nhà cao tầng, sang trọng ngay bên cạnh. Dường như chủ nhân của nó cũng không có ý định tu sửa lại.

Những người hàng xóm xung quanh cũng không mấy quan tâm, ngay cả chủ nhân của căn nhà gỗ này là ai họ cũng đều không hề hay biết.

Bầu trời đã xẩm tối, từng luồng gió lạnh khẽ phả vào khuôn mặt của những người đi đường, khiến họ tức khắc run lên một chập, đưa tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình. Khung cảnh hết sức bình yên, khác xa hoàn toàn so với sự náo động, ồn ã thường ngày.

Triệu Nhạc đeo một chiếc khăn màu đen to sụ, che được nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô, đang nhanh chân rảo bước tiến về phía ngôi nhà gỗ cũ kỹ. Thỉnh thoảng cô lại đưa mắt quét dọc một lượt bốn phía xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai đi theo mình liền yên tâm mà tra khóa vào ổ, đoạn bước nhanh vào phía trong căn nhà.

Căn nhà gỗ này vốn là của Triệu Nhạc, cũng có thể coi đây chính là một phần bí mật trong cuộc đời của cô. Cảnh vật bên trong căn nhà đều không có gì đáng giá, chỉ có duy nhất một bộ bàn ghế đã cũ và chiếc giường nhỏ nhỏ xinh xinh.

Triệu Nhạc ném túi xách sang một bên, sau đó nằm vật ra giường, mỉm cười mà hít thở bầu không khí trong lành, thanh mát nơi đây.

Nằm nghỉ một lúc, dường như cũng đã lấy lại được tinh thần, cô bèn ngồi dậy, vươn vai mấy cái, đoạn chậm rãi bước ra sau vách tường nhỏ. Nơi đây Triệu Nhạc đang thờ cúng một người, một người mà đối với cô, người ấy vừa là ân nhân đã giúp đỡ cô, lại cũng vừa là một phần trong cuộc đời cô.

Đôi mắt Triệu Nhạc chợt ánh lên vài tia buồn bã. Cô đưa tay đốt một nén nhang, sau đó cắm lên trên bài vị. Mùi nhang thoang thoảng khắp nơi, bay tản ra khắp không trung, quyện vòng xung quanh tấm di ảnh, tạo thành một khung cảnh hết sức ma mị, u tối.

“Triệu Nhạc, thì ra em luôn luôn lén lút giấu mọi người mà tới đây làm chuyện mờ ám!”

Ngoài cửa bất chợt vang lên tiếng nói the thé của Triệu Hinh. Trong lòng Triệu Nhạc hơi chấn động, cô vội vàng khép lại căn vách bí mật, sau đó chạy vội ra gian phòng khách.

Triệu Hinh cùng Tô Thạc Hiên đã đứng khoanh tay ở đó từ lúc nào, không ngừng đưa mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Nhạc, chờ đợi một câu giải thích của cô.

Triệu Nhạc cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng mà đáp:


“Em chỉ muốn có một không gian riêng cho mình mà thôi. Điều này cũng là sai hay sao, chị gái?”

Triệu Hinh đưa mắt liếc nhìn xung quanh căn phòng một lượt, bày ra bộ mặt chán ghét, coi thường nói tiếp:

“Hừ, nếu cha mẹ biết em lén lút sống ở đây thì không biết họ sẽ xử lý em như thế nào đấy!”

Tô Thạc Hiên nhanh chóng đã nhận ra có điều gì đó khác thường trong căn phòng này, nên hắn mặc kệ thái độ khó chịu của Triệu Nhạc, hằm hằm xông tới phía căn vách nhỏ bên trong.

“Tô Thạc Hiên, ai cho phép anh tự tiện lục lọi phòng tôi!”

Triệu Nhạc tức giận hét lên, nhanh chóng nhoài người ra phía trước hòng ngăn Tô Thạc Hiên lại. Thế nhưng, Tô Thạc Hiên vốn khỏe mạnh hơn, lại luôn coi thường Triệu Nhạc, bởi vậy hắn không nể nang gì mà thẳng tay đẩy ngược cô ra sau, khiến cô ngã sõng soài trên nền đất lạnh.

“Hừ, để tôi xem cô giấu thứ gì ở trong này!”

Triệu Hinh cũng không buồn đỡ em gái dậy, ngúng nguẩy bước qua Triệu Nhạc, theo Tô Thạc Hiên vào bên trong xem xét.

Ngay khi cửa vách nặng nề được đẩy ra, Triệu Hinh và Tô Thạc Hiên đã bị cảnh tượng bên trong làm cho sửng sốt, há hốc miệng không thể nào nói nên lời:

Trong bài vị đang được thờ cúng, hương khói nghi ngút cẩn thận kia chính là tấm di ảnh của Tư Kiệt- gã chồng vô dụng mà Tô Thạc Hiên đã đẩy xuống vực chết trên núi Lưỡng Sinh một năm trước!

------------------